Chương 1782: Phiên Ngoại đi Bao phủ đòi người
Cố Vân Đông tức giận đến mạnh mẽ đứng dậy, vỗ vào cái bàn bên cạnh: "Há có lý này, Bao gia khinh người quá đáng, lại còn dám bắt giữ Tiểu Như Ý nhà chúng ta."
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở chủ vị uống trà vội vàng nắm lấy tay cô nói: "Nàng đừng kích động, Như Ý bị giữ lại chưa lâu, hiện tại đi đòi người còn kịp."
Hắn lập tức phân phó Thiệu Toàn ở một bên: "Ngươi đi cùng phu nhân một chuyến, đưa tiểu cô nương về, nếu Bao gia không chịu thả người, trực tiếp cướp về."
“Vâng." Thiệu Toàn tuân lệnh.
Cố Vân Đông cười lạnh: "Bọn họ dám không thả người thử xem."
Cô trực tiếp gọi Đồng Thủy Đào: "Đi, theo ta đi Bao gia đòi người." Cô tiếp nhận áo choàng Thích ma ma đưa tới, cũng không quay đầu lại ra khỏi chính sảnh.
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, vội vàng bảo Thiệu Toàn đuổi theo. Việc này hắn ngược lại không xen vào, năng lực giải quyết của Vân Đông hắn vẫn rất tin tưởng.
Đám người Tiền tiêu đầu Lâm nương tử hai mặt nhìn nhau, cứ như vậy đi??
Cố Vân Đông đi vài bước lại quay đầu lại: "Đi đi, sững sờ làm gì? "
“Ồ à." Lâm nương tử phản ứng lại, vội vàng đi theo.
Cố Vân Đông lại tinh mắt nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hứa Quế Lan.
Nhưng lúc này cô cũng lười so đo, cứu người trước quan trọng hơn.
Cố Vân Đông bước chân rất nhanh, đám người Lâm nương tử đều phải chạy mới có thể bắt kịp.
Cố Vân Đông vừa đi vừa hỏi: "Bao gia kia là loại người gì?”
Lâm nương tử thở hổn hển, vẻ mặt mờ mịt. Bà cũng không quen thuộc, đối với Bao gia chỉ biết đại khái, làm sao biết là loại người nào?
Bà vừa mới cân nhắc phải làm thế nào mới không làm cho Hầu phu nhân tức giận, chợt nghe thấy Thiệu Toàn bên cạnh trả lời: "Bao gia ở thành đông, thời tiên hoàng, lão thái gia Bao gia ở kinh thành làm thái phó tự thiếu khanh, quan tứ phẩm.”
Quan tứ phẩm thời tiên hoàng? Cố Vân Đông thầm hừ lạnh, với bộ dạng ngu ngốc của tiên hoàng, ngay cả chức quan nhị phẩm của cha Trịnh nhị cũng do vỗ mông ngựa mà lên, có thể thấy được quan tứ phẩm này lớn bao nhiêu.
Lâm nương tử giật mình, thì ra Hầu phu nhân không phải hỏi mình.
Bà thở phào nhẹ nhõm, ở một bên yên lặng nghe Thiệu Toàn giới thiệu.
"Sau đó tiên hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ, Bao lão thái gia làm việc không tốt bị phạt." Nói là làm việc bất lợi, kỳ thật chính là tân hoàng không cần loại quan viên không làm việc thực tế như hắn mà thôi: "Bao lão thái gia buồn bực công tâm, không bao lâu thì qua đời. Sau đó Bao gia ở kinh thành lăn lộn không nổi, nên cả nhà trở về phủ Tuyên Hòa.”
Nhưng Bao gia ở kinh thành lăn lộn không nổi, ở phủ Tuyên Hòa ngược lại giống như cá gặp nước.
Cố Vân Đông 'chậc' một tiếng: "Vậy đại thiếu gia Bao gia thì sao? Ngày thường là người như thế nào?”
Nói đến chuyện này, Thiệu Toàn nhịn không được muốn cười: "Bao đại thiếu gia kia bị Bao lão phu nhân sủng hư, Bao lão thái gia vừa mới qua đời không bao lâu, Bao Đại được sinh ra. Khi đó vừa lúc Bao lão phu nhân thương tâm nhất, có một đứa cháu trai lớn ở bên cạnh mới chậm rãi chuyển đổi tâm tình một lần nữa phấn chấn lên, cho nên xem đứa cháu trai này như mệnh, ngày thường muốn gió có gió muốn mưa có mưa, làm cho Bao Đại còn cho rằng mình chính là thiên hoàng lão tử. Nhưng, hắn lại chịu thiệt thòi chỗ tiểu thế tử chúng ta.”
"Ồ?" Cố Vân Đông tò mò: "Trì Trì giáo huấn hắn?”
Thiệu Toàn cười nhạo: "Lúc trước Bao Đại ở phủ thành còn rất hoành hành bá đạo, nhưng lúc đó tuổi của hắn ta còn nhỏ, cho dù làm quá đáng, người bình thường cũng sẽ không so đo với hắn. Huống chi, sau lưng hắn còn có một lão phu nhân thương hắn thấu xương, nhà bình thường đắc tội không nổi, người có chút quyền thế nể mặt hài tử cũng không so đo nhiều, sau khi nếm qua một lần thiệt thòi, tránh xa một chút là được.”
Nhưng cũng có hài tử bám vào nhà hắn, đi theo tiểu bá vương Bao gia ngang ngược hoành hành. Hầu phủ chúng ta mấy năm trước vẫn không ở phủ Tuyên Hòa, sau đó trở về, thế tử lại là người thích kết giao bằng hữu, cho nên cùng Khiếu Khiếu thiếu gia thường xuyên ở đường lớn ngõ nhỏ chơi đùa, quen thuộc với vùng xung quanh chúng ta thì lại đi thành đông.”
Bao gia ở phía đông thành, Bao Đại mấy năm đó lớn hơn một chút, kỳ thật đã biết có vài người không thể đắc tội.
Cho nên hắn cũng chỉ ức hiếp người có thân phận bối cảnh không bằng hắn, trong tay có tiền lại thuê người đánh người hắn nhìn không vừa mắt.
Trì Trì lúc đó vừa mới trở về phủ Tuyên Hòa, Bao Đại không biết hắn, cũng không biết thân phận của hắn, cho rằng hắn dễ bắt nạt.
Kết quả Trì Trì đánh cho Bao Đại khóc cha gọi mẹ, ngay cả những người ám chỉ bao che cũng không may mắn thoát khỏi.
Công phu Khiếu Khiếu bình thường, nhưng đứa nhỏ đánh nhau mà, lại không cần công phu, lúc đó hắn ăn nhiều, rất to khỏe, những người hầu kia muốn xuống tay với hắn cũng chỉ có thể chịu thiệt.
Trì Trì ở thành đông một trận chiến thành danh, dù sao năm đó hắn mới năm tuổi, nhưng người bao vây đã mười hai tuổi.
Bao Đại mất hết thể diện, tất nhiên muốn trả thù.
Vì thế đã sai hạ nhân trong nhà hỏi thăm lai lịch Trì Trì, hỏi thăm lộ tuyến ngày thường hắn xuất hành. Hài tử bọn hắn đánh không lại Trì Trì, chẳng lẽ hắn mang theo hộ vệ gia đinh trong phủ, chờ thời điểm Trì Trì đơn độc còn không thu thập được?
Ai biết sau khi hạ nhân hỏi thăm trở về, sắc mặt đều trắng bệch, nói cho hắn biết, Trì Trì là tiểu thế tử Vĩnh An Hầu phủ. Đừng nói bọn họ không dám động, cho dù bọn họ dám động, lúc quay đầu Hầu phủ tìm bọn họ tính sổ cũng chỉ có thể bị làm thịt.
Bao Đại sợ ngây người, thân phận tiểu tử thúi kia lại cao như vậy?
Hắn ngược lại không từ bỏ ý định, nhưng một chút biện pháp cũng không có. Trận đánh kia chỉ có thể bị đánh không công, thậm chí nghẹn khuất một đoạn thời gian dài không dám đi tới phụ cận Hầu phủ.
Sau đó khi Bao Đại mười bốn mười lăm tuổi mới nếm thử tình sự, người từ đứa nhỏ gấu biến hóa thành hoa hoa công tử vô lại.
Có lần ra đường kéo một cô nương trêu chọc lại bị Trì Trì đụng phải, bắt hắn đánh một trận, còn làm hà bao của hắn hung hăng chảy máu một hồi.
Sau lần đó, phạm vi hoạt động của Bao Đại thu hẹp lại ở phía đông thành, không dám xuất hiện trước mặt Trì Trì nữa.
Đã mấy năm trôi qua, không nghĩ tới, lần thứ hai nghe được cái tên Bao Đại này lại ở dưới tình huống như vậy. Bao Đại lại không biết sống chết phạm vào bọn họ.
Cố Vân Đông nghe xong khóe miệng hung hăng co rút.
Đám người Lâm nương tử Tiền tiêu đầu cũng mở to hai mắt, cái này, tiểu thế tử Hầu phủ này cũng quá lợi hại, không nghĩ tới là công tử ca hành hiệp trượng nghĩa như vậy.
Thiệu Toàn giới thiệu, Cố Vân Đông ít nhiều trong lòng cũng có tính toán.
Đoàn người rất nhanh đã đi ra cửa lớn, hạ nhân trong phủ cũng chuẩn bị xong xe ngựa.
Vừa chuẩn bị đi lên, Cố Vân Đông liền gọi Lâm nương tử một tiếng: "Ngươi ngồi cùng ta đi, vừa vặn cũng nói cho ta biết tình huống cụ thể.”