Chương 1783: Ngoại truyện Hứa Quế Lan có vấn đề.
Lâm nương tử vội vã gật đầu, cẩn thận trèo lên xe ngựa mà lòng thấp thỏm không yên.
Có điều, xe ngựa này không hổ là xe của hầu phủ, trang trí nội thất hoàn toàn khác với chiếc xe bà từng ngồi trước đó, không hề bị xóc khi đi đường.
Lâm nương tử cố gắng lui vào trong góc để không đụng vào chỗ khác.
Cố Vân Đông nói bà thả lỏng: “Ngươi không cần sợ, ta không ăn thịt người, ngươi báo tin Như Ý xảy ra chuyện cho ta, còn hết lòng hết dạ giúp đỡ con bé ta còn phải cảm ơn ngươi nữa kìa.”
“Không, không cần đâu.” Lâm nương tử vội khua tay, nhưng Cố Vân Đông cứ bình thản như vậy, quả thực cũng khiến bà nhẹ nhõm phần nào.
Cố Vân Đông thấy vậy, mới định hỏi tình hình hôm nay Cố Như Ý ở Bao phủ thì xe ngựa đã vang lên tiếng gõ cốc cốc: “Đại tỷ, tỷ vội vã đi đâu vậy?”
Cố Vân Đông vén màn xe lên nhìn ra ngoài quả nhiên thấy Khiếu Khiếu đang cưỡi con lừa nhỏ của Trì Trì định đi tới.
Cố Vân Đông sốt ruột với bộ dạng chậm rì rì của hắn: “Đệ có còn nhớ tiểu Như Ý không? Con bé tới phủ Tuyên Hoà rồi, còn bị người ta bắt nạt, ta đi cứu con bé.”
Khiếu Khiếu vung văng tay: “Cháu gái nhỏ, Như Ý?”
“Đệ còn nhớ con bé không?”
“Nhớ chứ.”
Không giống Cố Như Ý, cả nhà đều cố gắng xoá mờ chuyện của nàng hồi còn nhỏ. Nhưng Khiếu Khiếu thì sao, bởi vì gọi Như Ý là cháu gái nhỏ rồi gọi Trì Trì là đệ đệ mà thường xuyên bị Cố Tiểu Khê, cha hắn đem ra làm trò cười.
Nói hắn tiêu chuẩn kép, Như Ý lớn hơn hắn, gọi tỷ tỷ thì hắn sẽ không vui, vì vậy mới gọi là cháu gái nhỏ. Còn Trì Trì nhỏ hơn hắn nên suốt ngày gọi đệ đệ.
Bị chê cười nhiều năm như vậy cho dù muốn quên cũng không thể nào quên được. Hắn biết rõ ràng có một đứa cháu gái nhỏ lớn hơn hắn một tuổi đang ở huyện Phùng.
Không ngờ hôm nay nàng lại tới phủ Tuyên Hoà, còn gặp chuyện.
Khiếu Khiếu lập tức nhảy xuống khỏi lưng con lừa nhỏ, nói với gã sai vặt bên cạnh: “Ngươi đưa nó về đi, ta với đại tỷ đi cứu người.”
Sau đó thì nhảy lên càng xe, ngồi bên ngoài: “Tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Đông sai Thiệu Toàn đánh xe, vừa đi vừa nói.
Lâm nương tử lập tức kể lại đầu đuôi sự việc, bắt đầu từ lúc năm tú nương bọn họ vào phủ, tới khi ống tay áo của Như Ý bị nước trà dội bẩn, cho tới khi Khâu bà tử rời đi, cuối cùng là Hứa Quế Lan chạy tới chỗ mình nói Cố Như Ý bị bắt.
Bà cố gắng tả lại toàn bộ quá trình cặn kẽ từng chi tiết.
Cố Vân Đông nghe xong không phát ra tiếng nào nhưng lại nói với Khiếu Khiếu: “Hứa Quế Lan đó có vấn đề.”
Lâm nương tử sửng sốt, sau đó nói: “Quả thực Quế Lan và Như Ý có mâu thuẫn, ta cũng từng nói với nàng ta, ra ngoài không cần biết xảy ra chuyện gì cũng phải đoàn kết, nội bộ bất hoà bọn ta sẽ tự giải quyết. Nhưng ta không ngờ vào lúc này nàng ta lại không muốn đứng về phía Như Ý, còn thừa cơ hãm hại.”
“Ta không ám chỉ việc này.” Khiếu Khiếu nói rồi nhìn Thiệu Toàn đang ngồi ở càng xe.
Lâm nương tử không hiểu: “Thế chỉ cái gì?”
Cố Vân Đông nhìn bà đầy ẩn ý: “Ngươi nói xem?”
Lâm nương tử cũng không phải hạng ngốc, trước kia bị rối lại thêm trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường không còn cách nào khác phải cố gắng tỉnh táo. Chỉ thấy Hứa Quế Lan tâm tư quá nặng, lại coi Cố Như Ý như thù địch.
Bây giờ cả Cố Vân Đông và Khiếu Khiếu đều gợi ý như vậy bà lại không cần phải lo lắng Cố Như Ý gặp nguy hiểm gì, tiếp tục ngẫm nghĩ, quả thực…có vấn đề.
Lâm nương tử biến sắc, không tin được kết cục lại thành ra như vậy.
Hứa Quế Lan không ưa Như Ý, nhưng cũng không nên, không nên cấu kết với người ngoài làm ra loại chuyện này chứ?
Lòng bà rối bời, mà lúc này Hứa Quế Lan trong một chiếc xe khác cũng đang run lẩy bẩy.
Tiểu Lộ còn đang nói bên cạnh: “Không ngờ Hầu phu nhân thật sự là cô của Như Ý, mà xem ra cũng rất thương Như Ý.”
Hà Sa rất hâm mộ: “Phải đó, từ trước tới giờ Như Ý chưa từng nói nàng ấy còn có thân thích cao quý như vậy. Sao ngay từ lúc đầu nàng ấy tới phủ Tuyên Hoà lại không đi tìm Hầu phu nhân nhỉ? Nếu lúc ấy mà gặp thì thiếu gia của Bao gia sao dám ức hiếp nàng ấy chứ?”
Tiểu Lộ nghiêng đầu suy nghĩ: “Có lẽ, chắc nàng muốn làm xong chuyện rồi mới tới tạm biệt chăng? Không phải lúc trước Như Ý từng nói rồi sao? Cô của nàng ấy ở phủ Tuyên Hoà. Mà ta thấy Như Ý và Hầu phu nhân nhiều năm không gặp lo lắng không quen là chuyện thường tình.”
“Vậy cũng đúng.” Hà Sa gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Cố Như Ý là cháu gái của Hầu phu nhân vậy nàng không phải tú nương bình thường, sau này mà quay về huyện Phùng thì Lâm nương tử chỉ cần nói với chủ nhân một tiếng chắc chắn chủ nhân sẽ đối đãi với nàng bằng thái độ khác.
Chỉ sợ đối tượng hôn sự sau này của nàng đều là người giàu sang phú quý, chắc chắn khoảng cách giữa bọn họ và Như Ý lại càng xa.
Tiểu Lộ thật lòng vui cho Như Ý: “Vĩnh An hầu và phu nhân rất hoà thuận, chắc chắn bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với Như Ý, có phải không?”
Hà Sa: “Đúng đó.”
Tiểu Lộ lại nhìn về phía Hứa Quế Lan, thấy sắc mặt u ám của đối phương trong lòng lại có vài phần hả hê.
Ai mượn ngày thường nàng ta bắt nạt Như Ý, bây giờ biết Như Ý có hậu thuẫn vững chắc như vậy, biết sợ rồi sao? Đáng đời.
Nàng nhìn đi chỗ khác, vén rèm hỏi Tiền tiêu đầu: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi?”
Hỏi được một câu, mãi lâu sau vẫn chưa thấy Tiền tiêu đầu trả lời, Tiểu Lộ bất giác cảm thấy kỳ lạ: “Tiền tiêu đầu?”
“Hả? Ơi ơi, sắp rồi sắp rồi.” Tiền tiêu đầu vẫn đang nghĩ về con lừa nhỏ vừa thấy ở cổng hầu phủ.
Tóm lại vẫn thấy con lừa nhỏ đó rất giống của Bạch tiểu huynh đệ.
Nghĩ tới Bạch tiểu huynh đệ quen biết với Lục chưởng quầy lại cũng quen với hầu phủ nên nghĩ chắc là cùng một mẹ với con lừa đó.
Tiền tiêu đầu lắc đầu thật mạnh, bây giờ không phải lúc nghĩ tới cái này, xe ngựa của hầu phu nhân đã đi trước rất xa, hắn vội vàng vung cương đuổi theo.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau đứng ở cổng lớn Bao gia.
Khiếu Khiếu nhảy xuống càng xe, trực tiếp tiến lên gõ cửa: “Mở cửa, mở cửa, gọi thằng khốn Bao Đại ra đây cho ta.”
“Ngươi, ngươi là ai mà dám tới trước cửa Bao phủ bọn ta càn quấy.” Người gác cổng Bao phủ vội vàng hỏi.
“Ta là Cố Vân Khiếu, gọi đại thiếu gia nhà các ngươi ra đây cho ta.”
Cố Vân Khiếu?? Người gác cổng Bao phủ không biết hắn, nhưng hắn nhìn xuyên qua khe cửa thấy xe ngựa đứng bên ngoài nhận ra đó là xe ngựa của Vĩnh An hầu thì sợ hãi, cuống cuồng chạy vội vào trong.
Gặp được quản gia thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Đại tổng quản, đại tổng quản, người của Vĩnh An hầu phủ tới.”
Quản gia sợ hãi: “Vĩnh An hầu phủ sao?? Chúng ta không qua lại với Vĩnh An hầu sao bọn họ lại tới đây làm gì??”
“Không biết, hình như người gõ cửa nói muốn tìm đại thiếu gia, hắn nói hắn tên là Cố Vân Khiếu.”
Người gác cổng không biết Cố Vân Khiếu là ai nhưng quản gia thì biết.
Vị này là Cố công tử, là đệ đệ nhỏ nhất của Vĩnh Gia quận chúa, thường cùng tiểu thế tử hầu phủ làm xằng làm bậy khắp nơi. Thiếu gia nhà bọn hắn đã bị bọn họ đánh mấy lần, đang yên đang lành sao lại tìm tới đây?