Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1784 - Chương 1784. Ngoại Truyện Xông Vào.

Chương 1784. Ngoại truyện Xông vào. Chương 1784. Ngoại truyện Xông vào.

Chương 1784: Ngoại truyện Xông vào.

Quản gia lau mồ hôi vã ra trên trán, hỏi người gác cổng: “Bên đó có nói tới để làm gì không?”

“Không, chỉ nói tới tìm đại thiếu gia, đại quản gia, làm sao bây giờ.”

Quản gia thì có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chẳng lẽ cứ để người ta gọi cửa mãi sao?

Cũng không biết đại thiếu gia lại gây ra chuyện gì mà kéo cả tôn đại thần tới cửa như vậy.

Hắn quay đầu dặn dò hạ nhân bên cạnh: “A Khâu, ngươi đi tìm đại thiếu gia, cứ nói Cố Vân Khiếu tới tìm ngài ấy.”

A Khâu lập tức vâng lời vội vàng chạy vào sân trong Bao phủ.

Nhưng lúc này Bao Đại không có trong viện, A Khâu hỏi một vòng mới biết người đã đi tới phòng củi tìm vị Cố cô nương bị giam hôm nay.

A Khâu đành phải chạy tới phòng củi.

Về phần đại tổng quản thì sắp xếp lại chút rồi vội vã đi ra cổng.

Cho tới khi hắn mở cửa, mới tươi cười hô một tiếng: “Cố thiếu gia sao lại tới đây? Ngài tìm thiếu gia nhà bọn ta có chuyện gì vậy, bọn ta…”

Vừa nói vừa ngẩng đầu, lập tức giật mình kinh sợ, nhìn người phụ nữ đứng đằng sau Khiếu Khiếu: “Hầu, hầu phu nhân?”

Hắn gắng nuốt nước bọt: “Sao ngài lại tới đây? Có, có chuyện gì sao?”

Cố Vân Đông nghiêm mặt: “Ta tới tìm lão phu nhân nhà các ngươi.”

Dứt lời, Thiệu Toàn tiến lên đẩy quản gia ra chỗ khác, Cố Vân Đông cứ thế bước vào trong.

Quản gia thấy bộ dạng này của cô thì chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp, lòng thầm mắng đại thiếu gia không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hắn ngay lập tức đã biết tại sao Cố Vân Đông lại xuất hiện ở đây.

Sau khi mấy người Cố Vân Đông bước vào trong, hắn lập tức thấy mấy người nhìn quen quen.

Quản gia trơ mắt nhìn bọn họ vào cửa, đây không phải, không phải mấy tú nương mới bị đuổi đó sao?

Bọn họ tới cùng hầu phu nhân, hầu phu nhân còn tức giận như vậy, lẽ nào…Bọn họ đi ra tìm Hầu phủ muốn Hầu phu nhân ra mặt thay bọn họ hay sao?

Vừa nghĩ tới đây, tim quản gia bỗng đập thình thịch, vội vã đuổi theo: “Phu nhân, phu nhân ngài đi chậm thôi. Tiểu nhân đã sai người đi báo với lão phu nhân rồi, mời ngài đi bên này, bên này mời.”

Cố Vân Đông dừng lại hỏi hắn: “Phòng củi ở đâu?”

“Hả, sao?” Quả nhiên vì tú nương đó.

Cố Vân Đông lạnh lùng cười: “Không nói sao? Không nói ta tự đi tìm.”

Đại tổng quản vẫn muốn kéo dài thời gian, thì thấy Lâm nương tử tiến lên phía trước nói với Cố Vân Đông: “Phu nhân, ta biết phòng củi ở đâu.”

Đại tổng quản trợn tròn mắt: “Ngươi…”

Cố Vân Đông nhìn Lâm nương tử: “Dẫn đường.”

“Vâng.” Bây giờ Lâm tú nương đang rất hăng hái và tràn đầy tự tin.

May thay hai ngày trước khi bà vào phủ Khâu bà tử kia đã từng nói vị trí phòng củi cho bà. Tuy không chỉ cụ thể gian phòng ở hướng nào nhưng cũng biết đại khái mấy gian.

Lâm nương tử dẫn đường phía trước, bước chân nhanh như xông pha chiến trường.

Cố Vân Đông nở nụ cười hài lòng, liếc nhìn quản gia lập tức bắt kịp.

Đại quản gia vã mồ hôi trán: “Phu nhân, xin người dừng bước, đây là Bao phủ, cho dù người là phu nhân Hầu phủ thì cũng không thể tự ý xông vào nhà dân được. Phu nhân, có lời gì muốn nói thì xin chờ lão phu nhân bọn ta ra đã rồi sẽ từ từ bàn bạc, ngài thấy thế nào?”

Cố Vân Đông không thèm đếm xỉa tới hắn, đại quản gia càng thêm lo lắng: “Phu nhân, ngài cũng không thể để người ta khiêu khích chứ, tránh bị lợi dụng.”

Cố Vân Đông vẫn không thèm để ý, quản gia thấy khuyên không được chỉ đành nói với hạ nhân trong phủ: “Các ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Chặn lại.”

Bọn họ không dám chặn.

Nhất là khi thấy ánh nhìn sắc bén của Cố Vân Đông: “Để ta xem kẻ nào dám đụng tới ta.”

Hạ nhân có mặt đều là đàn ông nhưng thật sự không ai dám tiến lên.

Cũng may có nhà hoàn và bà tử dang tay chặn trước mặt Cố Vân Đông.

Nhưng lại bị Đồng Thuỷ Đào gạt sang một bên. Những gia đinh kia thì bị Thiệu Toàn và Tiền tiêu đầu đẩy ra ngoài.

Có bọn họ mở đường, Cố Vân Đông cứ thế đi mà không bị cản trở, đôi chân không có ý định dừng lại.

Cũng có hạ nhân thông minh thấy không chặn được người, vội vã xoay người đi tới phòng củi, muốn đi báo tin hoặc là thay đổi vị trí của Cố Như Ý.

Nhưng nhanh chóng bị đôi mắt sắc bén của Khiếu Khiếu nhìn trúng, không nói lời nào lập tức xông tới.

Những hạ nhân chạy đi kia ngược lại còn trực tiếp dẫn đường cho hắn, để hắn tìm ra vị trí chính xác của phòng củi.

Lúc này phòng củi cũng không được yên ổn, hạ nhân A Khâu đi tìm vị Bao Đại kia đã tốn rất nhiều thời gian vì chạy tới chạy lui.

Đợi hắn tìm được phòng củi thì Khiếu Khiếu cũng sắp chạy tới.

Lúc này hắn đang gõ nhẹ vào phòng củi: “Đại thiếu gia, có chuyện rồi, cái tên Cố Vân Khiếu kia đã tìm tới cửa, đại quản gia sai tiểu nhân tới báo cho ngài…”

Lúc này Bao Đại đang đứng trong phòng củi, sắc mặt u ám nhìn Cố Như Ý.

Nghe tiếng A Khâu gọi lớn, không nhịn được mà nói: “Hắn tới thì liên quan gì tới ta, gần đây ta không đắc tội hắn, cút đi cho ta.”

Nói xong lại nhìn Cố Như Ý: “Tiểu nương tử, nàng đừng cho rằng ta thật sự không dám làm gì nàng.”

Hắn dí chặt cây châm trong tay Cố Như Ý đang kề cổ.

Cây châm kia cực kỳ nhọn, Cố Như Ý lại là người không sợ đau, trên cổ đã chảy một chút máu.

Nàng cảnh giác nhìn Bao Đại, nhưng cũng không ngờ, Bao Đại lại nóng nảy như vậy, mới vừa thay y phục, băng gạc vẫn còn quấn trên đầu, đã tới phòng củi gây sự với nàng.

Cũng may lúc nàng bị giam ở chỗ này đồ trên người vẫn còn.

Khoảnh khắc thấy Bao Đại xuất hiện ở phòng củi Cố Như Ý đã để tâm đề phòng hắn, vừa thấy hắn lao tới thì nhanh tay rút châm dọa sẽ chết.

Bao Đại thật sự đã bị nàng dọa sợ, nhưng rất nhanh đã đồi bại trở lại: “Cố Như Ý, ngươi đừng quá coi trọng bản thân, ngươi nghĩ lấy cái chết ra dọa ta là có tác dụng sao? Cho dù ngươi có chết bọn ta cũng nói với bên ngoài là ngươi sợ tội tự vẫn, có chết cũng vô ích.”

“Ta chết thì lão gia nhà chúng ta cũng sẽ làm chủ cho ta.” Không phải Cố Như Ý không sợ, nàng lớn lên trong trấn nhỏ yên bình, tuy không có cha, nhưng mẹ rất yêu thương nàng, ông bà ngoại cũng che chở cho nàng lớn lên.

Sau này lại thuận lợi vào bố trang Bàng gia làm tú nương, cũng bởi tay nghề tốt nên được phu nhân ông chủ đánh giá cao.

Có thể nói ngày ngày trôi qua thực sự rất yên bình, trải qua con sóng mạnh mẽ nhất cũng là lần trước khi đứng giữa sự sống và cái chết gặp thổ phỉ cướp bóc.

Không ngờ thoát được kiếp chết lần đó lại đụng phải tên đồi bại muốn chiếm lấy nàng.

Lúc này bên cạnh nàng không có bằng hữu, cũng không có Bạch tiểu công tử đột nhiên xuất hiện cứu nàng, nàng chỉ có thể dùng cách này đánh cuộc với tên súc sinh hành động nông nổi trước mặt.

Bao Đại bị nàng chọc cười: “Ông chủ các ngươi tính cái con khỉ, đợi tới khi ông chủ của các ngươi biết chuyện ở đây thì đã qua mấy ngày rồi. Ngươi nghĩ ngươi có thể cầm cái này chặn ta được bao lâu? Sớm muộn gì cũng là người của ta hà tất phải cứng nhắc như vậy chứ.”

Bình Luận (0)
Comment