Chương 1785: Ngoại truyện Cô cô tới rồi.
“Ngươi nói láo.” Ngoài cửa bỗng có tiếng hét lớn.
Bao Đại sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng củi đã bị đạp tung.
Ngay lập tức xuất hiện hai bóng dáng cao lớn đứng cửa, quay lưng về phía ánh sáng như từ trên trời bước xuống khiến người ta nheo mắt, không thể nhìn thẳng.
Bao Đại lắc đầu, sau khi nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt thoáng hiện lên tia bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh trở lại: “Cố Vân Khiếu, ngươi, ngươi tới đây làm gì? Gần đây ta không ra ngoài, cũng đâu có trêu ngươi? Đây là nhà của ta.”
Khiếu Khiếu tiến lên vài bước, túm áo hắn ném sang một bên.
Lập tức ngồi xổm xuống, nhìn về Cố Như Ý, thấy trên mặt nàng đầy những vết thương vừa giật mình vừa phẫn nộ nói: “Bọn chúng đánh ngươi sao?”
Cố Như Ý từng bị Bao Đại đánh vào mặt, sau đó lại bị nhốt vào phòng củi, lão phu nhân của Bao gia đau lòng cho cháu trai mình nên sai người tới giáo huấn nàng một trận.
Vì thế Cố Như Ý đã bị ăn hai phát tát, và bị hai bà tử kéo ra cào cấu nên hiện giờ người nàng vô cùng đau đớn.
Ban nãy đối diện với con hổ đói Bao Đại nàng đã dùng hết sức bình sinh để chống lại nên lúc này có hơi choáng váng.
Cố Như Ý thấy Khiếu Khiếu lạ mặt, nên vẫn không dám buông cây trâm xuống: “Ngươi, ngươi là ai?”
“Ta là tiểu thúc của ngươi đây, ngươi còn nhớ ta không? Lúc nhỏ ta từng dẫn ngươi đi chơi đó.”
“Tiểu…thúc…” Là cái người nàng nghĩ tới đó sao?
Khiếu Khiếu thấy nàng sắp không trụ được nữa bèn đỡ nàng lại thấy nàng vẫn chưa buông lỏng cây trâm kề trên cổ, sợ nàng làm thương chính mình chỉ có thể đưa tay huơ huơ trước mặt, lo lắng hỏi: “Tiểu Như Ý, ngươi sao rồi? Ngươi bỏ cây trâm xuống đi cái đã, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Bao Đại đứng sau lập tức phản ứng, chỉ vào Khiếu Khiếu nói: “Được lắm, thì ra ngươi nhìn trúng đứa con gái này, ngươi…”
Hắn còn chưa kịp nói hết Khiếu Khiếu đột nhiên đứng dậy, túm cổ áo cho hắn một đấm.
“Tên súc sinh ngươi, dám khiến cháu gái nhỏ của ta thành như thế này, có phải ngươi không muốn sống nữa rồi không. Đừng cho rằng Trì Trì không có đây thì ta không thu phục được ngươi, hôm nay ta phải đánh gãy hết răng ngươi.”
Cố Như Ý sững sờ nhìn Bao Đại bị Khiếu Khiếu đánh, thiếu niên này thực sự là tiểu thúc của nàng sao?
Hốc mắt nàng chợt ửng đỏ, tới bây giờ nàng vẫn chờ người tới cứu.
Mới nghĩ như vậy, ngoài cửa lại xuất hiện thêm nhiều người.
Quản gia của Bao phủ thấy Bao Đại bị đánh nằm dưới đất sợ tới mức nhảy dựng lên,vội vã lao tới: “Thiếu gia, thiếu gia, Cố công tử, ngài thả thiếu gia nhà ta ra, chết người mất. Các ngươi mau ngăn bọn họ lại đi.”
Cố Vân Đông không thèm để ý sự hỗn loạn mà cứ thế bước vào trong.
Thấy bộ dạng của Cố Như Ý lập tức nổi trận lôi đình, quay đầu nói với Khiếu Khiếu: “Đánh thật mạnh cho ta.”
“Vâng, tỷ.”
Lúc này Cố Vân Đông mới ngồi xuống trước mặt Cố Như Ý, nhìn khuôn mặt sưng tấy và ánh mắt đỏ hoe của nàng, nhẹ nhàng nói: “Bỏ cây trâm xuống đi, ta là cô cô, còn nhớ cô cô không?”
Cô tháo vòng tay ra: “Cô cô đã nhận được vòng tay cháu nhờ người mang đến, cô cô dẫn cháu đi, đừng sợ, bỏ cây trâm xuống nhé.”
Cố Như Ý nhìn cô, lại nhìn chiếc vòng tay, chợt “oà” khóc, ôm lấy Cố Vân Đông: “Cô cô, cuối cùng cô cô cũng tới, cháu rất sợ.”
Cố Vân Đông khẽ vỗ về lưng nàng: “Không sợ, không sợ, cô cô làm chủ không ai có thể bắt nạt ngươi.”
Có trưởng bối khác hoàn toàn với không có trưởng bối, cho dù cô cô trước mặt cực kỳ xa lạ nhưng sau khi đã chịu uất ức lại có cảm giác cực kỳ yên lòng.
Nàng khóc thút thít, cơ thể run nhè nhẹ, rõ ràng rất đau nhưng không còn quan trọng nữa.
Cố Vân Đông trấn an nàng một hồi lúc này mới đứng lên đỡ nàng đứng dậy.
Cố Như Ý loạng choạng, Cố Vân Đông vội hỏi: “Chân làm sao vậy?”
“Trẹo chân rồi.” Là lúc đó nàng bị đưa vào phòng củi của Bao gia thì có một bà tử đã dẫm lên chân nàng, không động thì thôi nhưng hễ động tới thì cực kỳ đau đớn.
Đồng Thuỷ Đào cũng tiến tới vội nói: “Dìu lên lưng để muội cõng.”
“Được.”
Cố Như Ý hơi ngượng: “Ta có thể tự đi.”
“Ngươi bị như vậy rồi tự đi kiểu gì? Nghe lời, Thuỷ Đào rất khoẻ, thân hình nhỏ bé của ngươi không là gì với nàng ấy.”
Cố Như Ý được Đồng Thuỷ Đào cõng trên lưng đi ra khỏi phòng củi.
Ánh mặt trời ngoài cửa vừa hé sáng, Cố Như Ý ngẩng đầu lên thì thấy sự lo lắng trong mắt mấy người Lâm nương tử và Tiểu Lộ ở ngoài cửa.
Nàng lập tức muốn cười, nhưng trên mặt lại rất đau, cười được một nửa thì không chịu được nữa.
Tiểu Lộ tiến tới, thấy dáng vẻ của nàng thì lại muốn khóc: “Sao bọn chúng còn đánh ngươi vậy?”
“Ta không sao, cảm ơn mọi người.”
Khi đang nói chuyện thì hạ nhân của Bao gia cuối cùng cũng bảo vệ được Bao Đại.
Đại quản giác tức giận nói với Khiếu Khiếu: “Cố công tử, ngài đừng có quá đáng, xâm nhập Bao gia bọn ta thì thôi đi lại còn động thủ đánh thiếu gia nhà bọn ta, thật ức hiếp người quá đáng.”
Khiếu Khiếu cười khẩy: “Quá đáng sao? Các người nhìn xem mặt của tiểu Như Ý nhà ta, xem thử tình hình của con bé, bị Bao gia nhà các ngươi ức hiếp thành ra như này, rốt cuộc thì ai là người quá đáng?”
“Nàng ta đánh thiếu gia nhà bọn ta bị thương trước.”
“Đó là do thiếu gia nhà các ngươi đáng đời.”
“Các, các người…” Quản gia tức không chịu được ngón tay run rẩy chỉ vào hắn.
Trong lúc cãi vã hỗn loạn, cuối cùng mấy chủ tử của Bao gia cũng biết tin mà tới.
Lão phu nhân ra mặt đi đầu, vừa xuất hiện đã thấy dáng vẻ nhếch nhác của Bao Đại lập tức khóc rống lên: “Cháu trai đáng thương của ta, sao cháu lại thành ra như vậy? Là ai đánh, tên khốn nạn nào làm.”
Cố Vân Đông lạnh lùng cười: “Là ta đánh đấy, sao nào, lão phu nhân muốn đánh trả sao?”
“Ngươi…” Bao lão phu nhân quay đầu lại, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Cố Vân Đông thì bất chợt lùi lại một bước.
Tuy Bao phu nhân cũng rất xót con nhưng cũng biết cấp bậc lễ nghĩa, vội vã tiến lên: “Phu nhân tới Bao gia sao không tới tiền sảnh uống trà, mà lại chạy tới phòng củi vậy. Ta nghe hạ nhân báo mà giật mình, chắc là có hiểu nhầm gì chăng?”
“Hiểu nhầm? Ngươi nói đúng lắm, đích xác là có hiểu nhầm. Có hiểu nhầm thì phải gỡ bỏ, tránh để kẻ khác tưởng cháu gái của Cố Vân Đông ta thị lực kém nhìn trúng loại rác rưởi, trên người mang tội còn bị huỷ hoại thanh danh. Đúng lúc ta tới đây, nếu Bao phu nhân có thể làm chủ vậy từ từ hoá giải hiểu nhầm, trả lại trong sạch cho cháu gái ta.”
Bao phu nhân kinh hãi: “Cháu, cháu gái??”
Thật ra bà ta cũng không rõ sự tình, lúc hạ nhân hớt ha hớt hải tới báo tin thì chỉ nói Vĩnh An hầu phu nhân xông vào phủ đi thẳng tới phòng củi mà thôi.
Hình như không biết tại sao đám tú nương lại tìm tới hầu phu nhân, hầu phu nhân nhất quyết phải can thiệp để cứu người.
Làm sao như vậy được, lại còn xuất hiện một đứa cháu gái??