Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1786 - Chương 1786. Ngoại Truyện Lần Này Bao Phủ Tiêu Đời Rồi.

Chương 1786. Ngoại truyện Lần này Bao phủ tiêu đời rồi. Chương 1786. Ngoại truyện Lần này Bao phủ tiêu đời rồi.

Chương 1786: Ngoại truyện Lần này Bao phủ tiêu đời rồi.

Cố Vân Đông tới bên người Cố Như Ý, xoa đầu tiểu cô nương, sau đó quay lại nói với người của Bao gia: “Cố Như Ý chính là cháu gái của ta, cháu gái ruột.”

Người Bao gia sợ hãi, đồng loạt nuốt nước bọt.

Bao Đại sợ tới mức suýt tiểu ra quần, cháu gái ruột của Hầu phu nhân, vậy chẳng phải biểu tỷ của tên tiểu quỷ Bạch Mặc đó sao?

Mặt Bao lão phu nhân tái nhợt, phải nhờ ma ma bên cạnh đỡ mới đứng vững.

Bao phu nhân thầm kêu tiêu đời rồi, cũng coi như bà ta phản ứng nhanh vội đánh mắt ra hiệu cho đại nha hoàn bên cạnh sai nàng ta ra ngoài tìm phu quân trở về Bao phủ, đang lúc nước sôi lửa bỏng sắp xảy ra chuyện lớn.

Nhất thời hiện trường không một ai dám phát ra tiếng động, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng nơm nớp lo sợ.

Cố Vân Đông cười khẩy: “Đi thôi, tranh thủ mọi người đang ở đây chúng ta hãy nói cho rõ, chuyện này phải tính cho rõ ràng rành mạch, không phải ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt cháu gái ta.”

Bao phu nhân gượng cười, chỉ có thể mời Cố Vân Đông tới tiền sảnh bàn bạc.

Bao Đại bị đánh rất nặng, Bao lão phu nhân cực kỳ đau lòng, hai người lui về sau cùng. Bao lão phu nhân cực kỳ căm hận Cố Vân Đông nhưng đối phương thân phận cao quý cho dù bà ta có hận thì cũng không dám nói gì, chỉ có thể lẩm bẩm vài câu.

Đáng tiếc, chẳng mấy chốc Khiếu Khiếu cũng đi tới, nhìn hai người bọn họ cười khẩy: “Không phải lúc nãy lão phu nhân tới nhanh lắm sao? Sao bây giờ lại như không đi vậy. Có cần vãn bối đỡ ngài không?”

Bao lão phu nhân tức mình: “Không khiến, cái loại vãn bối độc ác nhà ngươi ta cũng không dám để ngươi đỡ.” Nói rồi lại lau nước mắt: “Cháu trai đáng thương của ta, bị ngươi đánh thành ra như này cái loại lòng dạ nham hiểm nhà ngươi sớm muộn gì cũng gặp rắc rối.”

Khiếu Khiếu cười khẩy, không phải bà đang nói cháu trai mình đó sao?

Tiểu Như Ý thành ra như vậy đều là do bà ta gây ra.

Cố Vân Đông đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, cau mày hỏi: “Đã xong chưa?”

Bao lão phu nhân sượng trân không nói gì nữa, nhưng lại dẫm mạnh cây gậy đi về phía trước.

Bao phu nhân thật sự không biết phải làm gì với bà mẹ chồng ngáng đường này, lòng giận lắm nhưng mặt vẫn phải cười dẫn Cố Vân Đông tới tiền sảnh.

Đoàn người ngồi ở tiền sảnh, Bao phu nhân sai người dâng trà, Cố Vân Đông không uống, chỉ nói với Thiệu Toàn: “Ngươi bắt mạch cho Như Ý trước, xem xem có nặng lắm không.”

Cố Như Ý vội nói: “Không sao cả.”

“Xem rồi ta mới yên tâm.”

“Vâng, vâng ạ.” Cố Như Ý mím môi, khoé miệng không nhịn được khẽ cong lên.

Thiệu Toàn tiến tới bắt mạch cho nàng, Bao lão phu nhân bên kia cũng bắt đầu nói: “Cháu trai ta cũng bị thương khắp mình mẩy, nó cũng cần phải chữa, đại phu đâu? Sao đại phu vẫn chưa tới? Chậm trễ như vậy thì chết mất.”

Rất nhanh đã có hạ nhân đi mời đại phu, Cố Vân Đông cũng không thèm để ý tới bọn họ.

Chờ Thiệu Toàn xem xong thì vội vàng hỏi: “Sao rồi?”

Thiệu Toàn liếc nhìn người Bao gia, dung lời chỉ có hai người nghe được nói: “Ngoài vết thương trên mặt biểu cô nương thì trên người chắc là cũng bị đánh, nhưng ở đây nhiều người ta không tiện xem cho nàng ấy.”

Hắn vội nói thêm: “Nhưng phu nhân yên tâm, không có vấn đề gì đáng ngại, đều là bị thương ngoài da, đại khái người của Bao gia cũng không dám quá phận.”

Chí ít cũng không nghiêm trọng như Khiếu Khiếu đánh Bao Đại.

Cố Vân Đông tỏ ý hiểu, nhưng khi đối mặt với người Bao gia sắc mặt vẫn cứ âm u như vậy.

Bao phu nhân hồi hộp, cũng không dám hỏi thương tích. Bởi không dám làm lớn chuyện để người khác chê cười nên đã sai người đóng cửa lại, còn kêu hạ nhân bên ngoài đứng xa ra chút sau đó cẩn thận cười hỏi Cố Vân Đông: “Phu nhân, người xem chuyện hôm nay…”

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn bà ta, lại lướt nhìn một vòng những người ngồi trong tiền sảnh.

Sau đó vẫn nghiêm mặt như cũ nói: “Tất nhiên chuyện ngày hôm nay phải bàn bạc thật kỹ, tình hình cụ thể ta đã biết. Theo như Bao đại thiếu gia nói thì Như Ý nhà ta nhìn trúng vinh hoa phú quý của Bao gia, vậy nên mới dụ dỗ Bao đại thiếu gia với ý đồ trở thành thiếp của Bao thiếu gia, đúng chứ?”

Bao Đại không dám mở miệng.

Cố Vân Đông cười nói: “Bao thiếu gia, lời này, tới bây giờ ngươi vẫn còn tin sao? Hầu phủ bọn ta có chỗ nào thua kém Bao gia nhà các người, cháu gái của Cố Vân Đông ta muốn vinh hoa phú quý, phải dụ dỗ ngươi lại còn phải tự hạ thân mình đi làm thiếp cho ngươi sao?”

“Ta, ta…”

Đúng vậy, Cố Như Ý là cháu gái ruột của Vĩnh Gia quận chúa thì đừng nói làm thiếp cho nhà người ta mà ngay cả làm chính thê cho người giàu sang phú quý thì chỉ cần buông lời gió bay là cánh cửa sẽ bị đạp đổ ngay lập tức.

Lùi vạn bước nói, cho dù làm thiếp cho nhà người ta thì cũng là làm thiếp cho nhà quan to hiển quý, Bao gia…Bây giờ không được tính là nhà quan to hiển quý.

Bao Đại không thể phản bác nhưng chuyện tới nước này hắn chỉ có thể bất chấp nói: “Nhưng, nhưng nàng ta thật sự có dụ dỗ ta. Nhỡ nàng ta nhìn trúng con người của ta thì sao?”

“Phì…” Khiếu Khiếu trực tiếp phun ra.

Bao Đại trợn mắt nhìn hắn, Khiếu Khiếu cười khẩy: “Nhìn trúng ngươi cái gì chứ? Nhìn trúng ngươi quần là áo lượt vô công rồi nghề, nhìn trúng ngươi văn không thành võ không đạt hay là nhìn trúng vết tích bẩn thỉu của ngươi? Cháu gái nhỏ nhà ta vừa đẹp người đẹp nết lại còn là cô nương thông minh có bản lĩnh, có thể nhìn trúng ngươi sao?”

“Ngươi, Cố Vân Khiếu, ngươi đừng có khinh người quá đáng.”

“Ngươi nhìn lại mình xem, năng lực phản bác cũng không có, nói cũng không nói rõ người, ai nhìn trúng ngươi?”

Vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt hắn, Bao lão phu nhân tức muốn chết bà ta lại đập đập cái nạng.

Bà ta không dám chống lại Cố Vân Đông nhưng dù sao vãn bối Cố Văn Khiếu này không hiểu chuyện cũng có thể nói được vài câu chứ?

“Cố công tử, đúng là cháu trai ta không lanh miệng bằng ngươi nhưng nó là người có phúc. Còn nữa, chuyện tình cảm ai nói chuẩn được? Nhỡ đâu có người nhất kiến chung tình thì sao?”

Bà cũng thật biết khoác lác.

Đừng nói tới Cố Vân Đông, Khiếu Khiếu hay những người khác mà ngay cả Bao phu nhân cũng không đỡ được mấy lời.

Cố Vân Đông không muốn dây dưa với bà già này: “Nếu bên nào cũng cho mình là hay vậy chúng ta hãy loát lại một lần, cũng có thể vén màn chân tướng. Bao phu nhân, có lẽ bà cũng biết nguyên nhân sự việc là từ khi y phục của cháu gái ta bị ướt lúc đang nghỉ trưa. Vậy hỏi từ tiểu nha đầu bưng trà kia đi, ta thật muốn hỏi nàng ta bưng trà kiểu gì mà làm ướt y phục của khách.”

Bao phu nhân khẽ biến sắc, kỳ thực tới giờ phút này lại thêm hiểu rõ bà mẹ chồng cùng với con trai lớn nên đã biết chắc chắn vấn đề xuất hiện ở phía mình.

Chính bởi như vậy nên bà ta không có gì để đối mặt với chất vấn của Cố Vân Đông.

“Phu nhân, việc này…”

Cố Vân Đông nhướn mi: “Sao, không thể gọi tới đây ư? Chẳng lẽ nha đầu đó vừa đổ nước trà đã bị các ngươi xử lý rồi? Hay là giết người diệt khẩu? Vậy thì đúng lúc quá, nếu như vậy, ta chỉ có thể báo quan, kêu quan phủ tới kiểm tra xem có thi thể không.”

Bình Luận (0)
Comment