Chương 1787: Ngoại truyện Hỏi vài vấn đề.
“Không thể báo quan.” Bao lão phu nhân và Bao Đại đồng thanh nói, sắc mặt có vẻ lúng túng.
Thấy vậy Lâm nương tử vốn chỉ muốn xem Cố Vân Đông làm chủ đột nhiên cau mày.
Thì ra Bao gia cũng sợ báo quan, trước đó bọn họ đã thề sẽ phải gặp quan phủ…Chẳng lẽ đoán bọn họ không biết tình hình ở phủ Tuyên Hoà, không rõ Bao gia bọn họ có quan hệ tốt với quan phủ hay không, nên cố tình phô trương thanh thế để doạ bọn họ?
Lâm nương tử nghĩ tới đây thì nghiến răng nghiến lợi giận dữ.
May thay cô cô của Như Ý là phu nhân Vĩnh An hầu nếu không thì thật sự bọn họ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cố Vân Đông liếc nhìn Bao lão phu nhân: “Vậy thì sai nha hoàn kia tới đây đi chứ, kể lại trước mặt mọi người để mọi người cùng rõ ràng. Dù sao cũng không thể để cháu gái ta tới Bao phủ chịu uất ức oan uổng như vậy được.”
Bao lão phu nhân nén giận, chẳng lẽ cháu trai bà ta không bị oan ức hay sao? Nhìn vết thương kia xem, có nặng hơn Cố Như Ý không.
Bà ta hừ một tiếng nói với Khâu bà tử: “Bà đi gọi nha hoàn kia tới đây.”
Khâu bà tử đương nhiên biết phải làm như thế nào, gật đầu rồi đi tìm người.
Cố Vân Đông biết rõ, chắc chắn Khâu bà tử kia sẽ nói chuyện xảy ra với nha hoàn kia trước, suy cho cùng thì nha hoàn kia cũng là người của Bao phủ.
Nhưng không sao, đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp loại chuyện này.
Rất nhanh tiểu nha hoàn kia đã được gọi tới, thấy Cố Vân Đông thì nơm nớp lo sợ, phủi phủi một cái thì quỳ xuống.
Cố Vân Đông cứ nhìn cô nương quỳ xuống như vậy, cũng không nói gì, dường như tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Tiểu nha hoàn kia lập tức run rẩy, trên trán lã chã mồ hôi hột.
Bao lão phu nhân biết Cố Vân Đông đang gây sức ép cho cô nương kia, sợ tiểu nha đầu không chịu nổi vội mở miệng nói: “Hầu phu nhân muốn biết tại sao khi ấy ngươi không bưng khay trà cho cẩn thận hại khách bị ướt y phục. Ngươi thành thật trả lời là được, hầu phu nhân không phải người không có lý lẽ, sẽ không làm gì ngươi.”
Cố Vân Đông nhìn Bao lão phu nhân, cười nói: “Nói đúng lắm, ta luôn phục người bằng lý lẽ, ngươi không cần sợ, chỉ hỏi ngươi mấy câu thôi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được.”
“Vâng, vâng thưa phu nhân.” Tuy Cố Vân Đông nói chuyện rất nhẹ nhàng từ tốn nhưng tiểu nha đầu kia vẫn không ngừng run rẩy.
Cố Vân Đông tựa vào lưng ghế: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“…” Tiểu nha đầu giật mình: “Hả?”
“Vấn đề này không trả lời được sao?”
“Không, không phải.” Tiểu nha đầu vội lắc đầu, thật ra là câu hỏi của hầu phu nhân nằm ngoài dự tính của nàng.
Ban nãy Khâu bà tử tới rõ ràng đã nói đáp án chính xác nàng phải trả lời là như thế nào. Tiểu cô nương còn tưởng Hầu phu nhân sẽ lập tức hỏi mình chuyện bưng trà làm ướt vạt áo của Cố tú nương, ai ngờ, ai ngờ câu hỏi đầu tiên lại không liên quan như vậy.
Tiểu nha hoàn nuốt nước miếng, vẫn cẩn thận trả lời: “Hồi phu nhân, năm nay nô tỳ mười hai.”
“Mười hai hả, tuổi tác không lớn, xấp xỉ tuổi con ta.” Cố Vân Đông cười cười rồi lại hỏi: “Trong nhà còn ai không?”
Tiểu nha đầu vẫn nhỏ giọng: “Còn cha mẹ và đệ đệ.”
“Các ngươi đều là hạ nhân Bao gia sao?”
Tiểu nha hoàn gật đầu: “…Vâng.” Trả lời xong lại sợ hãi.
Hầu phu nhân hỏi người nhà nàng, lẽ nào cũng muốn dùng tính mạng người nhà để dọa nàng sao? Vừa nãy trên đường tới Khâu bà tử đã cảnh cáo nàng.
Ai dè, sau khi Cố Vân Đông hỏi xong thì gật đầu nói: “Ừm, ta biết rồi, ngươi có thể lui xuống.”
“Vâng…hả?” Tiểu nha đầu chưa kịp phản ứng, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm thì kinh ngạc ngẩng đầu.
Vốn không dám đối mặt Cố Vân Đông mà lúc này lại không rời ánh mắt nhưng rất nhanh lại cúi đầu.
Những người trong đại sảnh cũng ngơ ngác nhìn nhau, Bao phu nhân vừa nãy còn luôn để ý nàng ta, chỉ sợ nha đầu kia nói ra điều gì không nên nói. Chẳng ngờ Hầu phu nhân chỉ hỏi vấn đề này, vậy là xong rồi??
Bà ta không nhịn được mở miệng hỏi: “Phu nhân, chuyện này, đã hỏi xong rồi sao?”
“Đương nhiên.”
“Điều ngài muốn hỏi chỉ có vậy?”
“Không thể hỏi sao?”
Bao phu nhân lập tức lắc đầu: “Không phải, nhưng, không phải ngài muốn hỏi chuyện nàng ta bưng trà làm ướt y phục Cố cô nương hay sao?”
Cố Vân Đông phì cười nhìn về phía bà ta: “Ta hỏi chuyện đó làm gì? Chỉ là một tiểu nha đầu mà cả nhà lại còn làm hạ nhân nhà ngươi, cô nương đó dám nói điều gì bất lợi cho Bao gia chứ? Cho dù là vì an toàn của người nhà thì cô nương đó cũng phải chịu mọi trách nhiệm về mình không phải sao?”
Tiểu nha hoàn kia tuy cúi đầu nhưng nghe xong lời này lại oà khóc.
Hầu phu nhân biết cả, lòng nàng cũng rõ, quá tốt rồi, nàng ta không sao rồi.
Trên mặt Bao phu nhân hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Nếu đã không hỏi được gì, vậy Cố cô nương…”
“Ta không hỏi nha đầu này nhưng ta không nói là không hỏi người khác.” Cố Vân Đông cười rồi quay đầu, nhìn người đang đứng bên cạnh lão phu nhân, trực tiếp dùng ánh mắt uy hiếp cảnh cáo nhìn tiểu nha hoàn.
Khương ma ma bị ánh mắt như sói của cô nhìn chằm chằm cả người lập tức cứng đờ lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cố Vân Đông: “Ma ma quản sự, ta hỏi bà mấy câu được không?”
“…Đương, đương nhiên, ngài hỏi đi, lão nô biết gì sẽ nói đấy.”
“Vậy thì tốt. Ta nghe nói, sau khi tay áo Như Ý bị ướt là bà chủ động đưa con bé đi thay đồ, đúng chứ? Còn nói y phục bà đưa cho con bé là đồ mới mua cho con gái chưa từng mặc qua, đúng không?”
Khương ma ma ngẩn người, sau khi chắc chắn lời cô nói không có bẫy thì gật đầu: “Đúng.”
“Vậy y phục đâu? Đem ra đây xem thử đi.”
“Hả?” Khương ma ma ngây người, bà ta không, không có y phục.
Cố Vân Đông cười nói: “Ma ma quản sự không lấy được y phục đó sao? Vì vậy là ngươi nói dối, đúng chứ.”
“Không không không, có y phục, đang trong phòng ta.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Đi lấy.”
Khương ma ma liếc nhìn lão phu nhân, thấy bà ta gật đầu, lúc này mới bất chấp nói: “Được, lão nô đi lấy.”
Cố Vân Đông sai Đồng Thuỷ Đào đi cùng, tất nhiên Khương ma ma không sợ, lão phu nhân đã sai nha hoàn tới phòng bà ta chuẩn bị y phục trước.
Bao phu nhân hoàn toàn không biết Cố Vân Đông muốn làm gì, rảnh rỗi chờ đợi chỉ có thể khuyên cô uống trà.
Cố Vân Đông đang nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng bao lâu sau đã thấy Khương ma ma bưng khay đi tới, quả nhiên trên khay có một bộ y phục còn mới.
Cố Vân Đông đứng dậy, cầm lấy y phục kia qua, giơ ra nhìn một lúc: “Thật sự là đồ mới.”
Cô lại nhìn Khương ma ma: “Cái này vốn làm cho con gái bà sao?”
Khương ma ma gật đầu.
“Làm từ khi nào?”
“Thì, thì hai ngày trước.”
Cố Vân Đông hài lòng, đặt bộ y phục ở bên cạnh, sau đó nói với Thiệu Toàn: “Đưa người vào.”
Người? Người nào?