Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1788 - Chương 1788. Ngoại Truyện Không Thể Chịu Được

Chương 1788. Ngoại truyện Không thể chịu được Chương 1788. Ngoại truyện Không thể chịu được

Chương 1788: Ngoại truyện Không thể chịu được

Mọi người khó hiểu, nhưng ngay sau đó, họ thấy một người phụ nữ được dẫn vào cửa.

Khâu bà tử sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, sắc mặt đột nhiên đại biến: "Hạnh Nhi, con, sao con lại tới đây?”

Hạnh Nhi đi đến bên cạnh Khâu bà tử, nhỏ giọng nói: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao người Hầu phủ lại tìm đến nhà con, đưa con đến nơi này?"

Khâu bà tử bất ngờ nhìn về phía Cố Vân Đông: "Phu nhân, việc này không liên quan gì đến con gái ta, ngài không thể..."

"Sao không liên quan đến nàng, quần áo này không phải bà làm cho nàng ta sao?" Cố Vân Đông cắt ngang lời bà ta.

Trên đường nghe Lâm nương tử nói nguyên nhân hậu quả, cô bắt đầu cân nhắc nên xuống tay từ đây. Sai người tìm Hạnh Nhi tới đây là một trong những đột phá, cô đánh cuộc Khâu bà tử không chuẩn bị quần áo mới.

Đương nhiên, cho dù chuẩn bị tốt, cô cũng có hậu chiêu.

Nhưng hiện tại xem ra không cần.

Cố Vân Đông đưa quần áo kia cho Đồng Thủy Đào: "Nào, ngươi mặc vào cho Hạnh Nhi cô nương thử xem, có vừa người không.”

Khâu bà tử trợn mắt, bộ đồ kia tất nhiên là không vừa người, Hạnh Nhi nhà bà ta đang mang thai sáu tháng, bụng đã lồi ra.

Nhưng mà bộ quần áo mới trên tay Cố Vân Đông, lại là của một nha hoàn nào đó.

Dù sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy, làm sao có thể tìm được quần áo mới thích hợp với Hạnh Nhi? Có thể có một bộ quần áo mới là tốt lắm rồi.

Nhưng sao bà ta có thể nghĩ đến, Hầu phu nhân lại đưa Hạnh nhi tới.

Những người khác ở đây cũng có vẻ mặt khiếp sợ, thì ra còn có thao tác như vậy?

Bao lão phu nhân tức giận đến cả người phát run, xảo trá, Vĩnh An Hầu phu nhân này không khỏi quá mức xảo trá rồi.

Bao phu nhân thở dài một hơi, biết Khâu bà tử không giữ được rồi.

Cố Vân Đông cười tủm tỉm, ngữ khí lại trầm xuống: "Mặc!”

Đồng Thủy Đào khoác quần áo lên người Hạnh Nhi, bộ đồ này vẫn tương đối rộng rãi, Hạnh Nhi mang thai, chỉ cần nới lỏng thắt lưng vẫn có thể miễn cưỡng mặc vào.

Thế nhưng, tay áo lại ngắn một đoạn, Hạnh Nhi tay chân dài, quần áo kia ở trên người nàng giống như người lớn mặc quần áo trẻ con.

Quần áo này lại làm cho hạ nhân, cổ tay áo không rộng rãi như chủ tử, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rốt cuộc có vừa người hay không.

Hiện trường yên tĩnh như chết, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Khâu ma ma.

Cố Vân Đông phất phất tay, nói với Đồng Thủy Đào: "Trước tiên đưa Hạnh Nhi cô nương ra ngoài đi.”

Đồng Thủy Đào cởi áo ngoài không vừa người kia ra, lập tức dẫn người đi ra.

Hạnh Nhi lo lắng nhìn Khâu ma ma, nhưng nơi này không có chỗ cho nàng nói chuyện, chỉ có thể nhắm mắt đi theo Đồng Thủy Đào ra ngoài.

Lúc này Cố Vân Đông mới nhìn về phía Khâu ma ma: "Đây là bộ đồ mới mấy ngày gần đây bà làm cho con gái đang mang thai? Nói đi, tại sao lại bịa đặt ra một bộ đồ hoàn toàn không tồn tại? Bà lừa gạt Như Ý làm gì? Có phải bởi vì đã thông đồng trước với đại thiếu gia nhà bà không, hắn nói bà dẫn Như Ý đến hậu hoa viên sao?"

“Không phải, đương nhiên là không." Khâu ma ma vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Cố Vân Đông: "À, vậy vì cái gì?”

Khâu ma ma nhịn không được nhìn về phía Bao lão phu nhân, ánh mắt lão phu nhân mang theo cảnh cáo, chậm rãi gật đầu một cái.

Khâu ma ma nhắm mắt lại, bà ta biết mình xong rồi.

Không có cách nào khác ngoài việc nhận tất cả các tội lỗi. Bà ta không có khả năng lôi đại thiếu gia ra, như vậy bà ta cũng không có đường sống.

Ít nhất bà ta gánh vác trách nhiệm, lão phu nhân còn có thể nể tình ngày xưa, đối xử tử tế với nữ nhi của mình.

Khâu ma ma đột nhiên quỳ gối trước mặt lão phu nhân, dập đầu thật sâu, khóc nói: "Lão phu nhân, thực xin lỗi, là lão nô tự chủ trương, muốn cho Cố cô nương một giáo huấn, lúc này mới gây ra đại họa như vậy."

Lão phu nhân vẻ mặt đau đớn vô cùng: "Ngươi, thật sự là ngươi? Ngươi đã làm gì?”

Cố Vân Đông khóe miệng giật giật, diễn xuất quá có lệ rồi.

Bên kia Khâu ma ma đã quỳ xoay người, nhìn về phía Cố Vân Đông nói: "Hầu phu nhân, tất cả đều là lão nô tự tiện chủ trương. Là lão nô nhìn Cố cô nương không vừa mắt, lúc trước nàng ta chống đối lão nô, lão nô hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, bởi vì lão phu nhân đối xử tử tế, lão nô cũng dần quên mất địa vị của mình, thấy Cố cô nương không tôn trọng lão nô, nên muốn cho nàng ta một bài học."

“Ngươi muốn dạy nàng bài học nào?"

"Đem, đem người về phòng, lúc đi qua hồ nhỏ ở hậu viện, đẩy người xuống." Khâu ma ma tùy tiện tìm một lý do: "Ai biết giữa chừng xảy ra biến cố, không thể thực hiện." Lúc này bà ta cũng không dám nói là Cố Như Ý chủ động câu dẫn Bao Đại nữa, miễn cho Hầu phu nhân phẫn nộ.

"Nói như vậy, mọi chuyện đều do ngươi gây ra, vậy vết thương trên mặt nàng, cũng là ngươi đánh?"

"Vâng, là ta đánh."

Cố Vân Đông gật gật đầu: "Rất tốt, nếu ngươi đã thừa nhận, vậy ngươi nên biết, người làm sai chuyện, sẽ phải chịu phạt.”

Khâu ma ma nhắm mắt lại: "Lão nô biết tội, muốn đánh muốn giết, tùy Hầu phu nhân xử trí.”

Bà ta biết, tuy rằng bị phạt, nhưng mạng khẳng định sẽ không mất, nhiều nhất là đánh hai mươi bảng.

Ai ngờ Cố Vân Đông lại cười nói: "Đây là ngươi nói, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi cũng sẽ không chém ngươi. Nhưng ngươi đã đánh cháu gái ta thành thế này, làm ta đau lòng không thôi. Bổn phu nhân cũng cho ngươi nếm thử loại tư vị này, như vậy mới có thể tiêu tan tức giận trong lòng ta.”

Khâu ma ma sửng sốt, sau một khắc, nghe Cố Vân Đông phân phó Khiếu Khiếu: "Đi, đánh rớt hài tử trong bụng Hạnh Nhi cô nương cho ta.”

Khâu ma ma hít mạnh một hơi, sắc mặt trắng bệch: "Phu nhân, phu nhân không thể làm vậy."

“Đây là trừng phạt ngươi, làm sai chuyện, luôn phải trả giá." Cố Vân Đông lạnh lùng nói với Khiếu Khiếu: "Mau đi."

Khiếu Khiếu hỏi: "Cho nàng ta uống thuốc hay là..."

"Uống thuốc gì?" Cố Vân Đông hừ lạnh: "Như Ý hiện tại còn đau đến cả người phát run, thân phận của nàng ta, không cần lãng phí dược liệu của ta, trực tiếp đánh. Nhưng đừng gây ra mạng người, cũng không thể gặp quan."

“Vâng." Khiếu Khiếu quay đầu bỏ đi.

Khâu ma ma kinh hãi, đứng dậy đuổi theo: "Đừng, đừng ah, van cầu ngươi, đừng đi, buông tha cho con gái ta đi.”

Thiệu Toàn tiến lên kiềm chế Khâu ma ma, mặc cho bà ta giãy dụa thế nào cũng vô dụng.

Người Bao gia đều bị dọa, làm thế nào cũng không nghĩ tới Hầu phu nhân lại mạnh mẽ muốn đánh rớt thai nhi sáu tháng của Hạnh Nhi.

Nàng thậm chí không chịu cho người ta dùng thuốc, trực tiếp đánh, vậy không phải sẽ đau đến chết sao.

Không chỉ người Bao gia, ngay cả mấy người Lâm nương tử cũng sắc mặt trắng bệch, không dám tưởng tượng Vĩnh An Hầu phu nhân lúc trước còn hiền lành như vậy, đột nhiên trở nên tâm ngoan thủ lạt.

Chẳng lẽ, đây chính là thủ đoạn của những nhà quyền quý sao?

Cố Như Ý cũng không nhịn được kéo tay áo Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: "Cô cô, cô cô đừng làm vậy.”

“Ngươi yên tâm, việc này cô cô thay ngươi làm chủ."

Cố Như Ý cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện như vậy, vừa nghĩ đến cô nương bụng to kia phải dùng phương thức tàn nhẫn như vậy mà sinh con, vậy, vậy thì sợ hãi biết bao.

Nàng lập tức lắc đầu, lo lắng nói: "Cô cô, ta không muốn người vì ta mà tạo sát nghiệt, không đáng. "

Cố Vân Đông vỗ vỗ tay nàng: "Cô cô tạo sát nghiệt cũng không chỉ có một chuyện này, trong lòng hiểu rõ, được rồi, ngươi cũng đừng nói chuyện nữa, chờ kết quả là tốt rồi, cô cô thay ngươi trút giận.”

Mắt thấy nước mắt Tiểu Như Ý gấp gáp sắp rơi xuống, Cố Vân Đông chỉ có thể bất đắc dĩ nháy mắt với nàng.

Cố Như Ý ngẩn ra, trong lòng đột nhiên buông lỏng, không mở miệng nữa.

Bên kia Khâu ma ma đã rơi lệ đầy mặt, tránh không thoát khỏi tay Thiệu Toàn, cũng chỉ có thể quỳ xuống dập đầu với Cố Vân Đông: "Phu nhân, phu nhân ta sai rồi, cầu xin ngài tha cho Hạnh Nhi đi, nàng vô tội, nàng đối với chuyện này một chút cũng không biết."

Cố Vân Đông không để ý tới bà ta, Bao phu nhân cũng ngồi không yên: "Phu nhân, trừng phạt này có phải quá mức hay không? Rốt cuộc đó cũng là một mạng người."

“Mạng người nào? Không phải là sẽ được sinh ra sao?”

Bao phu nhân cau mày: "Nhưng mà..."

"Một hạ nhân mà thôi, còn là hạ nhân tự chủ trương gây họa cho chủ nhân, nếu không vì nàng, đầu đại thiếu gia nhà ngươi cũng sẽ không bị đập vỡ, cũng sẽ không bị Khiếu Khiếu nhà ta đánh cho bị thương. Hạ nhân như vậy, Bao phu nhân chẳng lẽ còn muốn bảo vệ? Ta còn tưởng rằng Bao phu nhân sẽ căm ghét sâu sắc như ta, hận không thể thay ta giáo huấn nàng."

Vẻ mặt Cố Vân Đông không sao cả: "Hoặc là nói, Bao phu nhân cảm thấy nàng là hạ nhân nhà ngươi, ta không thể thay cháu gái ta trút giận, không thể động đến nàng đúng không?”

Bao phu nhân bị cô chặn đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể cười gượng: "Tất nhiên không phải, cháu gái phu nhân bị ủy khuất, tự mình tìm tới cửa đòi công đạo, thủ phạm đương nhiên là do phu nhân xử trí."

“Vậy là tốt rồi." Cố Vân Đông cười lạnh, đừng nhìn bộ dạng Bao phu nhân nhìn có vẻ rất hiền lành, vì giải quyết hậu quả cho con trai nhà mình, còn không phải là cũng không quan tâm sống chết của một phụ nữ mang thai sáu tháng sao?

Nhưng Bao phu nhân nói như vậy, Khâu ma ma lại càng tuyệt vọng.

Nhất là lúc này, phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng Hạnh nhi hoảng sợ kêu lên: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đừng đến đây, đừng, tha cho con ta đi, làm ơn. Cây gậy kia đánh xuống, sẽ chết, thật sự sẽ chết, van xin ngươi, đừng tới đây, buông ta ra, a..."

Giọng hét bên kia càng thêm thống khổ sợ hãi, Khâu ma ma cả người đều sụp đổ, rốt cuộc chịu không nổi, vẻ mặt đầy lệ hô: "Phu nhân tha mạng, ta không muốn đối phó Cố cô nương, tất cả đều là đại thiếu gia ra lệnh ta làm, phu nhân, không liên quan đến ta, càng không liên quan đến con gái ta, phu nhân buông tha nàng, buông tha hài tử trong bụng nàng."

Bao lão phu nhân phẫn nộ đứng lên: "Khâu ma ma, ngươi đang nói bậy cái gì vậy?”

Cố Vân Đông hài lòng, nói với Tiền tiêu đầu ở một bên: "Ngươi đi nói Khiếu Khiếu tạm dừng trước đi, cứ nói hắn chờ, nếu ta không hài lòng, sau đó lại tiếp tục.”

Bình Luận (0)
Comment