Chương 1793: Phiên ngoại Kết cục của Cố Phát Nhi
Cố Vân Đông chưa từng cố ý hỏi thăm cuộc sống của Cố Như Ý, nhưng cũng thỉnh thoảng nghe được một hai câu về người Lê gia.
Căn nhà của Thẩm Tư Điềm lúc đầu cho người Lê gia thuê, sau đó người Lê gia tự mình có tiền tiết kiệm, đã mua một căn nhà ở huyện thành.
Một nhà bốn người chuyển đến huyện thành, nhưng phòng kia, người Lê gia vẫn thỉnh thoảng đi giúp quét dọn.
Sau đó đứa nhỏ của Thẩm Tư Điềm lớn lên, cùng Đồng An trở về trấn Phồn Tú, cũng gặp qua người Lê gia. Tuy rằng người Lê gia không thuê nhà nữa, nhưng Thẩm Tư Điềm vẫn đưa chìa khóa cho bọn họ, nhờ bọn họ tìm người thuê thích hợp, yêu cầu vẫn có chút hà khắc, nhưng tiền thuê nhà không cao.
Mục đích của Thẩm Tư Điềm chỉ là muốn căn nhà không đến mức rách nát không thể ở được, dù sao tiền thuê nhà ở trấn nhỏ cũng sẽ không cao đến đâu.
Cố Vân Đông lần trước đi kinh thành gặp Thẩm Tư Điềm, nàng nói người Lê gia hiện tại cuộc sống rất tốt, Lê phụ có công việc, Lê mẫu cùng Lê thị đều là người siêng năng, khí sắc cũng rất tốt.
Nàng ngược lại không nhắc tới kỹ thuật thêu của Cố Như Ý, có thể lúc đó Như Ý tuổi còn nhỏ, cũng không thể hiện ra.
Cố Vân Đông cũng chỉ biết chút tin tức này.
Nhưng, cha Cố Như Ý, tin tức của Cố Phát Nhi, cô ngược lại biết rõ ràng hơn một chút.
Cố Phát Nhi bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm, ông nội của Thái Việt là Thái Tân cũng ở đó.
Thái Việt trên cơ bản cứ hai năm sẽ đi thăm tổ phụ hắn một lần, Thái Tân vốn bị Lỗ vương liên lụy, hắn cũng không phải là người dưới trướng Lỗ vương, không biết Lỗ vương muốn tạo phản, chỉ là lúc trước nghe Lỗ vương nói giúp hắn đối phó Thiệu Thanh Viễn nên đi theo mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, cũng đủ để hắn liên lụy vào. Cũng may không đến mức bị chém đầu, chỉ là lưu đày ở nơi cũng không dễ chịu.
Hắn ngay từ đầu còn không biết chuyện xảy ra ở kinh thành sau khi mình đi, nghĩ chỉ có một mình mình bị lưu đày, những người khác trong nhà đều không có việc gì, với tính tình của cha mẹ hắn, tóm lại sẽ nghĩ biện pháp cho hắn. Cho dù không thể giúp hắn trở về kinh thành, bọn họ cũng sẽ gửi cho hắn chút đồ quần áo bạc, để cho hắn sống tốt hơn một chút.
Ai biết chờ trái chờ phải vẫn không đợi được người trong nhà, hắn dần dần cũng không ôm hy vọng. Sau đó lại có người kinh thành bị lưu đày tới, hắn thoáng hỏi thăm mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao chuyện của Thái gia náo loạn rất lớn, còn liên lụy đến thế tử Lỗ vương, kinh thành gần như không ai không biết.
Thái Tân lúc này mới biết được, thê tử hắn đã chết, là bị nhi tử giết chết, cha mẹ và con dâu cũng không thoát. Cả người Thái Tân ngây ra, tựa như rơi xuống vực thẳm. Điều an ủi duy là tôn tử yêu thương nhất còn sống, được nhà ngoại của hắn đón đi.
Chỉ là mấy năm trôi qua, vẫn không có tin tức, cũng không biết hắn ở nhà ngoại tổ có ổn không.
Cuộc sống của Thái Tân vô tri vô giác, mỗi ngày đều cứ thế trôi qua, thứ duy nhất chống đỡ hắn, cũng chính là một chút nhớ nhung đối với Thái Việt.
Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại tôn tử nữa, nghĩ cũng biết cuộc sống của Thái Việt ở nhà ngoại tổ ăn nhờ ở đậu không dễ chịu.
Ai biết mấy năm trước Thái Việt đột nhiên xuất hiện ở đảo Lâm Tầm thăm hắn, Thái Tân khi đó đã già đi không ít, không còn tinh thần gì nữa.
Hắn cũng mới biết sau đó Thái Việt đã xảy ra chuyện gì, biết chuyện hắn ở nhà ngoại tổ bị ức hiếp, lại được vợ chồng Thiệu Thanh Viễn cứu.
Thái Tân khi đó tâm tình đặc biệt phức tạp, cả nhà bọn họ đều muốn hại vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, kết quả cháu trai duy nhất của hắn, cuối cùng lại được bọn họ nuôi nấng lớn lên, hơn nữa, được giáo dưỡng tốt như vậy.
Thái Tân vô cùng may mắn lúc trước đã giáo dục Thái Việt làm người chính trực, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không được vợ chồng Thiệu Thanh Viễn đối đãi như vậy, thật sự coi hắn là hậu bối mà chiếu cố.
Lúc đó tổ tôn gặp mặt, cả hai đều khóc một trận.
Thái Việt kỳ thật có viết thư cho Thái Tân, chỉ là khoảng cách xa xôi, lúc đó hai nước lại đang giao chiến, vị trí đảo Lâm Tầm còn mẫn cảm, thư từ cứ vậy lạc mất.
Cũng bởi vậy Thái Việt vẫn không nhận được thư trả lời của Thái Tân, Thái Tân cũng không biết hắn sống như thế nào, càng không biết hắn thế nhưng còn đang đọc sách chuẩn bị tham gia thi khoa cử.
Thái Tân lúc ấy rơi lệ, liên tục nói mấy chữ 'Tốt', nói hắn sau này chiếu cố tốt cho bản thân.
Chính ông ta, cũng một lần nữa nhen nhóm hy vọng, không còn ngây ngô, cuộc sống dần dần tốt lên.
Thái Việt rất cao hứng, ở với ông ta mấy ngày mới đi.
Sau đó qua hai năm hắn lại đi đảo Lâm Tầm một lần, cũng chính lần đó hắn gặp Cố Phát Nhi.
Sau khi trở về nói với Cố Vân Đông, Cố Phát Nhi lại cưới thê tử ở đảo Lâm Tầm. Nhưng nghĩ cũng biết, chính hắn là một phạm nhân bị lưu đày, một lần nữa cưới vợ thì có thể tìm được người tốt bao nhiêu?
Đối phương cùng chồng bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm, sau đó chồng mất, nàng ta sống một mình.
Cũng không biết như thế nào, lại nhìn trúng Cố Phát Nhi.
Lúc trước Cố Phát Nhi đối với Lê thị mắng chửi rất uy phong, tính tình Lê thị không phải là người mạnh mẽ, trừ phi thương tổn đến nữ nhi, phần lớn nàng đều nhịn xuống.
Nhưng sau này cưới phải một phụ nhân hung ác, nghe nói Cố Phát Nhi đánh nàng một lần, nàng ta ngược lại đánh gãy xương Cố Phát Nhi.
Cố Phát Nhi từ đó về sau không dám động thủ với nàng ta nữa, nhưng hắn vẫn muốn sinh một đứa con trai, tính tình thê tử không tốt thì không tốt, so với Lê thị chỉ biết sinh nữ nhi thì tốt hơn.
Ai biết thành thân vài năm, đừng nói nhi tử, ngay cả nữ nhi cũng không sinh được.
Về sau hắn mới biết, nguyên nhân người phụ nữ kia bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm, là bởi vì nàng ta không thể sinh, kết quả mẹ chồng xúi giục trượng phu bỏ nàng.
Người phụ nữ kia lòng dạ tàn nhẫn, cố ý bỏ thuốc cho mẹ chồng hôn mê, ném người ở một gian phòng cũ nát, lại tìm một tên ăn mày, cho hắn một lượng bạc, để cho hắn cố ý cùng mẹ chồng tựa vào cùng một chỗ.
Sau đó, nàng ta tìm chồng và hàng xóm đến bắt gian, khiến mẹ chồng mất mặt.
Tuy nhiên, người ăn xin vì quá lạnh, đốt củi trong nhà nát kia, chồng nàng ta đi vào bắt gian, đánh người ăn xin, củi bị đá vào đống rơm, toàn bộ ngôi nhà bị đốt cháy.
Không chỉ vậy, ngôi nhà bên cạnh cũng bị liên lụy, thiêu rụi hơn phân nửa, làm bỏng một bà con ở phòng bên cạnh vì sinh bệnh mà không kịp chạy thoát.
Mẹ chồng của người phụ nữ kia bị người ta bắt gian, không thể chịu đựng được sự chỉ trỏ của mọi người, trực tiếp nhảy hồ tự sát.
Chuyện náo loạn có chút lớn, huyện thái gia sau khi xét xử rõ ràng vụ án, đã lưu đày hai người đến đảo Lâm Tầm.
Lúc Cố Phát Nhi biết chân tướng này, chỉ cảm thấy trời đánh sấm sét.
Hắn chẳng những không thể sinh nhi tử, người bên gối còn có tâm địa rắn rết??
Nếu hắn nói muốn hưu nàng ta, có phải ngay cả mạng của mình cũng không giữ được hay không?
Lúc Cố Vân Đông nghe được chuyện này, chỉ có thể nói một câu ác nhân tự có ác nhân trị, Cố Phát Nhi không quý trọng vợ con, đáng đời bị đè đến cả đời không ngẩng đầu lên được.
Nhưng những chuyện này, cũng không cần phải nói cho Cố Như Ý.
Lê thị nếu cố ý để cho nàng quên chuyện khi còn bé, quên chuyện của Cố Phát Nhi, vậy cứ để nàng coi Như Cố Phát Nhi đã chết đi.
Cố Vân Đông rất nhanh đã bỏ ý niệm này lại phía sau, lại hỏi về tình huống của người nhà Cố Như Ý.
Nói đến người nhà, Như Ý như mở máy nói: "Mẹ cháu cùng ông bà ngoại đều rất tốt, thân thể cũng rất khỏe mạnh.”
Lê thị cùng Lê phụ Lê mẫu đều rất tốt, không có Cố Phát Nhi dây dưa, cuộc sống của cả nhà bọn họ trôi qua bình an thuận lợi, hơn nữa dưới gối có cháu gái Cố Như Ý ở đây, bọn họ về sau sẽ càng ngày càng tốt.
Chỉ là, Lê thị vẫn chưa tái giá.
Cũng không phải không gặp được người hợp tâm ý, mấy năm trước trong xưởng của Lê phụ có một thợ gốm sứ, người nọ là một người kiên định chịu làm, cưới một thê tử, sau đó thê tử sinh bệnh qua đời, tiền tiết kiệm trong nhà người nọ đều lấy ra chữa bệnh cho thê tử, cũng không thể cứu người trở về.
Cũng bởi vì như thế, gia tài tan hết, không ai nguyện ý gả cho hắn nữa.
Nhưng ông Lê cảm thấy đây không phải là chuyện lớn, hắn có một nghề, lại không cờ bạc, ngay cả rượu cũng rất ít uống, không có tiền tiết kiệm sớm muộn gì cũng sẽ kiếm được. Hơn nữa hắn chịu chi hết tiền vì thê tử chữa bệnh, chứng minh là người có tình có nghĩa.
Điều duy nhất ông Lê lo lắng là tình cảm của hắn đối với vợ quá sâu sắc, không thể quên nàng ấy, không tốt cho người vợ sắp cưới trong tương lai.
Tất nhiên, còn quá sớm để nói điều này.
Dù sao Lê thị chưa từng nghĩ tới tái giá, ông cho dù rất coi trọng người này, cũng không thể làm cái gì nói cái gì. Nhưng có một số duyên phận thật đúng là khó nói.
Ngày đó Lê phụ được chủ nhân thưởng bạc, nhất thời cao hứng uống nhiều rượu, là thợ thủ công kia đưa người trở về.
Thợ thủ công kia thấy Lê thị, cũng không biết như thế nào đã để ở trong lòng, sau lại đụng phải vài lần.
Hắn cũng không nói gì, nhưng số lần đến Lê gia tìm Lê phụ nhiều hơn, thỉnh thoảng hỗ trợ làm việc, còn mua đồ ăn cho Cố Như Ý. Chính là thuộc loại âm thầm trả giá, nhưng không yêu cầu ngươi hồi báo.
Người thợ thủ công này hoàn toàn khác Cố Phát Nhi. Nàng cũng không phải không có cảm giác, cũng không phải kẻ ngốc, làm sao nhìn không ra?
Nhưng Lê thị thật sự không có ý định gả, nàng suy nghĩ mấy ngày, sau đó tìm thợ thủ công kia nói ra suy nghĩ của mình.
Thợ thủ công lúc ấy trầm mặc thật lâu, một hai tháng không xuất hiện ở Lê gia nữa. Lê phụ Lê mẫu đều tiếc nuối thở dài.
Nhưng mà không bao lâu sau, hắn lại xuất hiện, vẫn như thường ngày, lặng lẽ làm việc, mỗi lần tới đây cũng chỉ tìm Lê phụ mà thôi.
Hành vi này đã kiên trì bốn năm, cho dù Lê thị nói không muốn gả, hắn cũng không nói thêm gì.
Cố Như Ý biết, mẹ nàng là vì nàng mới không muốn tái gia, bà ấy sợ ủy khuất chính mình. Bà ấy cũng có ý với Ngụy thúc, chỉ là yêu thương mình hơn mà thôi.
Cho nên Cố Như Ý muốn nhanh chóng lớn lên, nàng lớn lên, mẹ sẽ yên tâm, có thể theo đuổi hạnh phúc của mình.
Những chuyện này, Cố Như Ý không tiện nói với Cố Vân Đông, nàng chỉ nói đến một ít chuyện vui vẻ trong nhà, nói đến chuyện mình gặp phải mấy năm nay.
Cố Vân Đông cảm thấy rất có duyên phận: "Không nghĩ tới ngươi lại làm việc trong bố trang Bàng gia.”
Cố Như Ý tò mò: "Cô cô biết Bàng gia sao?"
“Biết, còn gặp qua phu thê chủ nhân Bàng gia."
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có một bóng dáng nho nhỏ chạy vào: "Mẹ, mẹ, biểu tỷ ở nơi nào?”
Cố Như Ý vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một cô nhóc phấn nộn bước vào cánh cửa.
Ánh mắt nàng lập tức sáng lên: "Đây là Vãn Vãn phải không?”