Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1794 - Chương 1794. Phiên Ngoại Lễ Vật Của Vãn Vãn

Chương 1794. Phiên ngoại Lễ vật của Vãn Vãn Chương 1794. Phiên ngoại Lễ vật của Vãn Vãn

Chương 1794: Phiên ngoại Lễ vật của Vãn Vãn

Vãn Vãn ậm ầm chạy tới, thân thể nho nhỏ tựa vào mép giường, ngửa đầu đánh giá nàng: "Tỷ chính là biểu tỷ sao? Ta là Vãn Vãn, năm tuổi, còn tỷ?"

“Ta? Ta năm nay mười bốn tuổi, ta là Cố Như Ý.”

Cố Vân Đông ở một bên nhìn thấy lắc đầu, hoàn toàn bị tiết tấu của Vãn Vãn kéo đi.

Vãn Vãn gật gật đầu, bò lên giường.

Cố Như Ý vội vàng đưa tay muốn giúp cô bé. Không nghĩ tới cô nhóc hào khí vung tay lên: "Không cần, ta tự mình làm, ta có thể.”

Cố Như Ý nhìn về phía Cố Vân Đông, cô bật cười: "Không cần để ý tới con bé.”

Cố Như Ý chỉ có thể thu tay lại, nhưng ánh mắt lại phát ra ánh sáng nhìn cô nhóc. Tiểu biểu muội thật đáng yêu, lại xinh đẹp như vậy, giống như búp bê vẽ trong tranh tết dán trên tường, làm cho người ta nhìn mà lòng mềm nhũn.

Tiểu Vãn Vãn cuối cùng cũng leo lên giường, thấy Cố Như Ý nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, giật mình, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình. Lập tức nghĩ đến cái gì đó, bừng tỉnh giơ tay lên: "A, đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất.”

Cô bé cúi đầu mở túi xách của mình, lấy ra một cuốn sách nhỏ bên trong.

"Biểu tỷ, đây là lễ gặp mặt ta tặng cho tỷ." Cô nhóc nghiêm túc nói: "Ta vốn muốn tặng tỷ váy nhỏ, ca ca là nam hài tử, hắn không thích, nhưng biểu tỷ là nữ hài tử, vậy nhất định rất thích đúng không? Ta có rất nhiều váy nhỏ, màu xanh hồng màu hồng trắng, rất đẹp. Nhưng ma ma nói, váy của ta quá ngắn đối với biểu tỷ, không mặc được, ta rất tiếc nuối. Ta không biết phải tặng cho tỷ cái gì."

Cô bé chỉ chỉ quyển sách nhỏ kia: "Cũng may có cái này, ma ma nói, biểu tỷ là tú nương, thích thêu hoa, trên quyển sách này có rất nhiều đồ án, ta tìm rất lâu mới tìm ra, ta đã quên là ai đưa cho ta.”

Cô nhóc vừa nói chuyện vừa gật đầu, bộ dạng nhu thuận lại thận trọng, khiến Cố Như Ý cảm động đến hỏng mất.

Nàng vội vàng nói: "Vãn Vãn không cần tặng đồ cho ta.”

“Biểu tỷ không thích sao?”

"Đương nhiên thích, mặc kệ Vãn Vãn tặng cái gì, ta đều thích." Cố Như Ý còn chưa kịp nhìn thoáng qua đồ án trong quyển sách đã vội vàng gật đầu, lập tức nói: "Ta cũng chuẩn bị lễ vật cho Vãn Vãn, ta..."

Nàng cúi đầu, ngây người, sắc mặt hơi đỏ lên, mang theo áy náy nói: "Thực xin lỗi, Vãn Vãn, đồ của ta đều ở nhà thím Phạm, lễ gặp mặt cho Vãn Vãn cũng không mang tới.”

Cố Vân Đông rất kinh ngạc: "Ngươi chuẩn bị đồ cho Vãn Vãn?"

“Dạ." Cố Như Ý nói: "Trước khi đi, mẹ mới nói cho cháu biết, cô cô ở phủ Tuyên Hòa. Mẹ nói, mặc dù những năm này không gặp nhau, nhưng cũng biết cô cô đã sinh con gái mấy năm trước. Cho nên cháu nghĩ, dù sao cũng nên chuẩn bị một phần tâm ý mới đúng. Cháu cũng không có gì quý trọng, chỉ có thể thêu quần áo, còn hy vọng cô cô biểu muội không ghét bỏ.”

Vãn Vãn không thể tặng cho nàng váy nhỏ, nhưng Cố Như Ý làm cho Vãn Vãn, lại chính là váy nhỏ.

Không chỉ có Cố Vân Đông và Vãn Vãn, còn có Trì Trì cùng Khiếu Khiếu, và Thiệu Thanh Viễn, Cố Tiểu Khê cùng Thường Nha Nha nữa.

Bởi vì biết thời gian ngắn, Cố Như Ý cũng không có biện pháp chuẩn bị quá phức tạp. Nàng thừa dịp làm trong khoảng thời gian ở trên đường, chỉ là có thể sẽ kém hơn tú nương Hầu phủ.

Cố Vân Đông nghe vậy, cũng không biết nói cái gì cho phải, nha đầu này sao lại ngây thơ như vậy?

Lê thị nếu biết con bé sẽ đến phủ Tuyên Hòa, vậy khẳng định cũng chuẩn bị đồ cho bọn họ, con bé ngược lại, còn nhân lúc còn đi đường lại chuẩn bị thêm một phần.

Vãn Vãn lại rất cao hứng, biết lại có váy nhỏ, ánh mắt nhìn Cố Như Ý càng thêm thân thiết.

"Không có việc gì biểu tỷ, chờ tỷ dưỡng thương cho tốt, ta cùng tỷ trở về lấy." Con bé cười hắc hắc: "Ngày hôm qua ta vừa vặn đi qua nhà thím Phạm nha, ca ca dẫn ta đi.”

Cố Như Ý ngẩn ra: "Vãn Vãn cũng quen thím Phạm?”

Cố Vân Đông vỗ mạnh trán một cái, đúng rồi, Như Ý còn chưa biết Trì Trì là con trai cô.

Hôm qua Trì Trì gặp mấy người Lâm nương tử, lúc tới, Như Ý đã ngủ rồi.

Nhưng Cố Vân Đông đã từ trong miệng Lục Tử biết được, căn nhà phố Hưng Thao, là Trì Trì cho mấy người Tiền tiêu đầu thuê. Đại khái cũng đoán được các tiêu sư Trì Trì quen được trên đường là bọn họ.

"Như ý đã gặp một thiếu niên tên là Bạch Mặc đúng không?"

Cố Như Ý sửng sốt: "Bạch tiểu công tử?"

“Đúng, nó chính là con trai ta, ca ca Vãn Vãn, biểu đệ của ngươi."

Cố Như Ý mở to hai mắt: "Hắn, hắn, hắn chính là biểu đệ Trì Trì?”

Cố Vân Đông gật đầu: "Hôm qua nó về muộn, sau khi biết chuyện của ngươi vốn định đến thăm, nhưng ngươi đã ngủ nên nó cũng không vào nữa. Theo lý thuyết sáng nay chắc sẽ tới, hiện tại còn chưa xuất hiện, ngược lại ngoài dự liệu của ta."

Vãn Vãn giơ tay lên: "Con biết con biết, ca ca ra khỏi phủ, tìm tiểu cữu cữu.”

"Tìm Khiếu Khiếu." Cố Vân Đông nhướng mày, trong lòng đại khái có thể đoán ra ý đồ của hắn, vậy thì mặc kệ.

Ngược lại Cố Như Ý còn đang khiếp sợ, nàng không nghĩ tới, Bạch tiểu công tử lúc trước cứu nàng một mạng lại chính là biểu đệ.

Thật không thể tin được.

Đang nói, bên kia Liễu Diệp tiến vào, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, Lâm nương tử bên khách viện bên kia lại đây, nói đến xem biểu cô nương."

“Để các nàng tiến vào đi."

"Vâng."

Liễu Diệp đi ra ngoài, dẫn mấy người Lâm nương tử đi vào nội thất, Tiểu Lộ nhìn thấy Cố Như Ý rất cao hứng, theo bản năng muốn chào hỏi.

Lâm nương tử ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nàng một câu, sau đó phải hành lễ.

Cố Vân Đông bất đắc dĩ: "Được rồi, không cần nhiều lễ nghi như vậy.”

Tuy rằng cô đã nói hai lần để các nàng thả lỏng, nhưng mấy người ở trước mặt cô vẫn rất câu nệ.

Cố Vân Đông thấy thế, dứt khoát bế Vãn Vãn ngồi trên giường đang lắc lư hai chân lên, nói với mấy người: "Ta mang Vãn Vãn đi ăn chút gì đó, các ngươi chậm rãi tán gẫu."

“Phu nhân đi thong thả." Mấy người nhìn cách Cố Vân Đông bế con gái, tròng mắt sắp rơi xuống.

Vãn Vãn treo ở trong khuỷu tay Cố Vân Đông, khoát tay áo với Cố Như Ý: "Biểu tỷ lát nữa gặp."

“Hẹn gặp lại Vãn Vãn."

Chờ người đi rồi, cửa phòng vừa đóng lại, mấy người Lâm nương tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Lộ đánh giá căn phòng, cảm khái nói: "Như Ý, phòng này của ngươi thật sự khí phái, vừa lớn vừa ấm áp.”

Khách viện các nàng ở ngày hôm qua đã rất lớn, bên trong trang trí đều rất tinh xảo, các nàng còn chưa từng thấy qua. Viện của Như Ý còn tinh tế hơn khách viện.

Cũng không phải nói đồ đạc phú quý, chính là làm cho người ta có một loại cảm giác rất khiêm tốn xa hoa.

Cố Như Ý mím môi, vui vẻ cười: "Cô cô đối với ta rất tốt, rất chiếu cố ta. Kỳ thật hôm qua ta còn rất lo lắng, sợ cô cô đã không nhớ rõ ta.”

Lâm nương tử có chút hâm mộ: "Ngươi nha, là người có phúc.”

Cố Như Ý cũng cảm thấy như vậy, nàng nói mấy người Lâm nương tử ngồi xuống, lập tức thận trọng nói cảm tạ: "Lần này ta có thể thoát hiểm, thật sự phải cám ơn mọi người, nếu không phải mọi người tin tưởng ta, đi tìm cô cô ta, ta đại khái cũng chỉ có thể tìm chết để bảo trụ trong sạch.”

Lâm nương tử sợ hãi nói: "Ngươi ngàn vạn lần không thể làm như vậy, ngươi là ta mang đến, tất nhiên cũng phải đem ngươi về. Cũng may ngươi không có việc gì, ngược lại Hứa Quế Lan bên kia..."

Cũng không biết Hầu phu nhân có suy nghĩ gì, rốt cuộc phải xử trí như thế nào mới tốt.

Lâm nương tử nghĩ đến người này liền đau đầu, sao tâm địa lại ngoan độc như vậy?

Cố Như Ý nói không nên lời tha thứ cho Hứa Quế Lan, nàng là nạn nhân, hôm qua loại bị bức bách chỉ có thể dùng trâm đâm cổ trong vô vọng, hiện tại nàng nhớ tới còn cảm thấy sợ hãi.

Lâm nương tử khoát khoát tay: "Quên đi, không đề cập đến nàng ta, việc này chờ Hầu phu nhân quyết định rồi nói sau."

“Đúng vậy, chúng ta không cần đề cập đến người không vui nữa." Tiểu Lộ vội vàng gật đầu.

Rồi lại nghĩ đến cái gì, nàng ta vui vẻ nói: "Như Ý ngươi biết không? Thì ra vị Bạch tiểu công tử đã cứu chúng ta trên đường, chính là thế tử Hầu phủ.”

Cố Như Ý gật đầu, cười nói: "Ta cũng vừa nghe cô cô nhắc tới."

“Thật không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy." Lâm nương tử cũng cảm khái nói: "Cũng khó trách Bạch tiểu công tử có công phu lại tuấn tú như vậy, người lại thông minh, hắn là thế tử Hầu phủ một chút cũng không kỳ quái.”

“Như Ý, ngươi nói xem, Thế tử đã có hôn sự chưa?” Hà Sa tiến lại gần, hưng trí bừng bừng hỏi.

Cố Như Ý sửng sốt: "Cái này, ta cũng không biết, ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Cũng không phải là có tâm tư gì chứ?

Nhưng, Trì Trì mới mười hai tuổi.

Hà Sa ánh mắt sáng ngời: "Ngươi xem, ngươi là cháu gái của Hầu phu nhân, thế tử chính là biểu đệ của ngươi. Hầu phu nhân thương ngươi như vậy, nếu hai người các ngươi thành thân, chẳng phải là kết hôn gần sao? Hầu phu nhân khẳng định cũng cao hứng."

Cố Như Ý lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, lúc nghe ra sắc mặt nhất thời đỏ bừng, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống: "Hà Sa, ngươi, ngươi nói cái gì vậy? Cái gì mà kết hôn gần, không có khả năng."

Hà Sa bối rối: "Tại sao không thể?"

“Trì Trì vẫn là một đứa trẻ."

"Qua hai năm nữa cũng đâu thể nói được."

Lâm nương tử lắc đầu, nhẹ giọng quát lớn: "Được rồi, Hà Sa, đừng nói bậy." Bà cũng không cảm thấy biểu tỷ đệ chỗ nào không tốt, chỉ là đơn thuần cảm thấy địa vị Hầu phủ cùng Lê gia chênh lệch quá xa.

Cho dù hai nhà là thân thích, nhưng cũng không môn đăng hộ đối.

Hầu phủ chọn Thế tử phi cho Thế tử khẳng định cũng phải có bối cảnh rất thâm hậu mới được, Như Ý lại không có khả năng đi làm thiếp cho người ta.

Hà Sa còn trẻ, không suy nghĩ phức tạp như vậy, nói cũng nói rồi. Nhưng Lâm nương tử cảm thấy không nên đề nghị lung tung thì tốt hơn, bằng không biến khéo thành vụng ngược lại hại Như Ý.

Bình Luận (0)
Comment