Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1796 - Chương 1796. Phiên Ngoại Quá Ngây Thơ

Chương 1796. Phiên ngoại quá ngây thơ Chương 1796. Phiên ngoại quá ngây thơ

Chương 1796: Phiên ngoại quá ngây thơ

Trì Trì nói: "Ta vốn định tìm Bao Đại cảnh cáo một trận, nhưng ở bên ngoài Bao phủ đi hai vòng thì trở về.”

“Làm sao vậy?” Cố Vân Đông hỏi.

"Bao Đại không có ở đây, hôm qua hắn đã bị Bao lão gia đưa đi trong đêm." Trì Trì còn có chút tiếc nuối: "Nghe nói đưa đến thôn trang nông thôn, bên người chỉ có hai gã sai vặt hầu hạ. Nói là gã sai vặt, nhưng hai người này cũng không phải là người quen thuộc đi theo hắn trước kia, mà là do Bao lão gia đưa tới, nói là hầu hạ, nhưng cũng có phần giám thị."

Cố Vân Đông đối với chuyện này một chút cũng không ngoài ý muốn: "Bao lão gia ngày hôm qua đáp ứng, sẽ cho ta một công đạo. Ta ngược lại không nghĩ tới, động tác của ông ta lại nhanh như vậy, ngay cả một ngày cũng không đợi được."

Cô cười cười: "Chắc tối hôm qua Bao phủ rất náo nhiệt.”

“Không phải sao?” Trì Trì dùng sức gật đầu: "Con dùng bạc hỏi thăm cẩn thận, vết thương trên người Bao Đại còn chưa khỏi, Bao lão gia cũng mặc kệ, hắn không chịu đi thì cho người kéo đi, lúc kéo lên xe ngựa thật sự là bị thương càng thêm nhiều. Bao lão gia cũng thật sự là, không chịu đi thì đánh ngất xỉu khiêng đi, tốn nhiều công sức như vậy làm gì?"

Mọi người ở đây nhịn không được giật giật khóe miệng.

Bao lão gia đại khái là cố ý, đã nói muốn cho Cố Vân Đông một cái công đạo, trận chiến tất nhiên cũng lớn hơn một chút.

"Những người khác của Bao gia đều thờ ơ lạnh nhạt, đệ đệ muội muội của Bao Đại chỉ ước gì hắn bị tiễn đi, bọn họ đối với huynh trưởng mang đến phiền toái cho bọn họ này cực kỳ không ưa." Trì Trì lắc đầu: "Cũng chỉ có lão thái thái Bao gia muốn chết muốn sống, còn dùng chiêu đoạn tuyệt quan hệ uy hiếp Bao lão gia. Bao lão gia lần này thật sự nổi giận, nói Bao lão thái thái nếu không nỡ, vậy cùng đi thôn trang nông thôn bồi Bao Đại đi. Thiếu chút nữa làm Bao lão thái thái tức ngất xỉu.”

Đương nhiên, cuối cùng Bao lão thái thái không đi theo.

Đừng thấy bà ta ngày thường đối với Bao Đại vừa gọi bảo bối vừa kêu đại tôn tử, liên quan đến lợi ích của bản thân, bà ta vẫn sẽ lựa chọn chính mình. Bà ta sợ về nông thôn chịu khổ, sợ cuộc sống không dễ chịu, sợ thời gian dài con trai quên đón mình về.

Cho nên Bao lão thái thái vừa rơi lệ vừa mắng Bao lão gia, sau đó kéo tay Bao Đại khuyên hắn, nói mình phải ở lại Bao gia, giúp hắn bảo vệ những thứ thuộc về hắn, bằng không những đệ đệ muội muội vô lương tâm của hắn sẽ lấy đi. Hiện tại Bao lão gia đang tức giận, đợi đến khi có cơ hội thích hợp, bà ta sẽ khuyên Bao lão gia đón Bao Đại về.

Có lẽ lời này của bà ta cũng có vài phần thật lòng, nhưng suy cho cùng, vẫn là bà ra không muốn chịu khổ cùng đại tôn tử.

Trì Trì nghe được những tin tức này, đều có chút đồng tình với Bao Đại.

Hắn từ nhỏ được lão thái thái sủng ái lớn lên, chiều người đến hư, gây họa, kết quả cuối cùng lão thái thái cũng vứt bỏ hắn.

Những người khác trong phòng nghe xong cũng thổn thức không thôi, nhưng Bao lão gia ngược lại làm việc rất quyết đoán mạnh mẽ.

Bao Đại không chừng đi thôn trang một chuyến, còn có sửa lại tính tình kia.

Nhưng, nói đến Bao gia cùng Bao Đại, đám người Lâm nương tử liền nghĩ đến Hứa Quế Lan.

Hôm qua lúc trở về, Hứa Quế Lan đã bị người của Cố Vân Đông mang đi, các nàng vẫn chưa gặp qua, hiện giờ cũng không biết ở nơi nào.

Dù sao cũng là tú nương mình mang đến, Lâm nương tử cũng không có khả năng không quan tâm.

Nàng do dự một lát, vẫn thấp thỏm hỏi: "Phu nhân, Hứa Quế Lan kia, không biết phu nhân có tính toán gì?"

Sắc mặt Cố Vân Đông nhạt đi, cô hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên là lấy nhân đạo của mình trị người.”

Mấy người Lâm nương tử hai mặt nhìn nhau, trị thế nào?

Cố Vân Đông nói với Đồng Thủy Đào bên cạnh: "Muội đưa người tới đây, ta có chuyện muốn hỏi nàng ta."

“Vâng."

Đồng Thủy Đào xoay người ra khỏi viện tử, cũng chỉ một lát sau đã xách Hứa Quế Lan tiến vào.

Hứa Quế Lan một thân chật vật, sắc mặt cũng rất kém. Sau khi nàng ta hôn mê, đã bị nhốt trong phòng củi. Nửa đêm tỉnh lại, cũng không ai để ý tới mình, nàng ta hoàn toàn là tự mình dọa mình, sợ hãi thành như vậy.

Đồng Thủy Đào ném người trên mặt đất, Cố Vân Đông ngồi trên ghế, nhìn nàng ta.

Hứa Quế Lan đầu cũng không dám ngẩng lên, thân thể còn đang run rẩy.

Cố Vân Đông nhíu mày: "Hiện tại nhìn có vẻ nhát gan, nhưng lúc tính kế kế người khác, lại rất to gan lớn mật.”

Hứa Quế Lan lại run lên, cúi đầu khóc: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, ta biết sai rồi, ta về sau không dám nữa."

Cố Vân Đông khoát tay: "Ta không muốn nghe những lời sám hối vô nghĩa này của ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi và Như Ý có thâm cừu đại hận gì mà muốn đối phó với nó như vậy?”

Hứa Quế Lan dừng một chút, rụt cổ lại.

Cố Vân Đông: "Đã như vậy rồi, còn có cái gì không thể nói?”

Hứa Quế Lan lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt một cái, nhìn thấy Cố Như Ý đang ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, sắc mặt hồng nhuận.

Trong ánh mắt nàng ta không khống chế được xẹt qua một tia ghen tị, nhưng khi nhìn thấy Cố Vân Đông bên cạnh, lập tức lại biến thành sợ hãi.

Cố Vân Đông không kiên nhẫn nhìn nàng ta, Hứa Quế Lan há miệng, cuối cùng cúi đầu nói: "Ta, ta quả thật hận nàng ấy, ghen tị với nàng ấy.”

Cố Vân Đông nhướng mày, Lâm nương tử khó hiểu: "Như Ý cho tới bây giờ chưa từng làm gì ngươi."

“Đúng, nàng chưa từng làm gì, nhưng sự tồn tại của nàng cũng đủ để ta hận nàng rồi."

Lâm nương tử trong nháy mắt bị nghẹn một chút, không nói nên lời.

Hứa Quế Lan cúi đầu, cười khổ một tiếng: "Ta từ mười tuổi đã bắt đầu thêu khăn tay bán vào bố trang, đại quản sự nói ta tay nghề tốt, mười hai tuổi vào bố trang làm tú nương. Cho tới nay ta đều rất tự tin với tay nghề của mình, nghĩ luyện thêm vài năm nữa, nhất định sẽ trở thành đệ nhất tú nương của Bố Trang, đại quản sự cũng rất coi trọng ta."

Nhưng mà, Cố Như Ý tới rồi. Nàng chẳng những kỹ thuật thêu tốt, còn được chủ nhân thái thái ưu ái. Nàng ta chỉ được đại quản sự coi trọng, Cố Như Ý lại trực tiếp lọt vào mắt La thị.

Từ đó về sau, Cố Như Ý ở trong bố trang nổi bật, chủ nhân có chuyện gì đều sẽ nghĩ đến nàng. Có công việc thêu tốt đều sẽ giao cho Cố Như Ý.

Cũng giống như lần này, rõ ràng nàng ta cũng có thể xửa chữa đồ thêu của Bao gia, rõ ràng thời gian nàng ta ở bố trang Bàng gia lâu hơn, rõ ràng đại quản trước đó đề cử nàng ta, nhưng chủ nhân lại trực tiếp chỉ định Cố Như Ý.

Nếu chỉ là như vậy, Hứa Quế Lan cũng chỉ mất cân bằng không cam lòng, nhiều nhất là dùng chút thủ đoạn ngáng chân để nàng lưu lại ấn tượng không tốt với chủ nhân, còn mình nghĩ biện pháp khắc khổ tôi luyện, sớm muộn gì cũng phải vượt qua nàng.

Nhưng có một số việc, lại không thể khống chế.

Hứa Quế Lan thích Nhị công tử Bàng gia, Bàng gia nhị công tử là một công tử ôn nhuận như ngọc, không nói tú nương trong thêu phường, dù là huyện Phùng, cô nương coi trọng hắn cũng không ít.

Hứa Quế Lan biết mình không xứng với hắn, người ta là Thiếu chủ nhân, nàng bất quá chỉ là tú nương mà thôi, Bàng gia căn bản sẽ không để cho người có thân phận như nàng ta vào cửa.

Nhưng mà, đại công tử Bàng gia lại cưới một cô nương không cha không mẹ, Bàng gia chẳng những không phản đối, hơn nữa còn rất hoan nghênh, ngay cả việc thành thân cũng làm rất lớn rất thể diện.

Người ngoài đều nói, đó là thê tử đại công tử Bàng gia tự mình lựa chọn, phu thê Bàng gia cũng không thèm để ý môn đăng hộ đối, chỉ cần nhi tử thích là tốt rồi.

Lần này, làm cho Hứa Quế Lan trong lòng dấy lên hy vọng.

Thê tử của đại công tử Bàng gia, đây chính là đương gia chủ mẫu tương lai, nàng ta có thể là cô nhi, vậy thê tử của nhị công tử Bàng gia là tú nương, có quan hệ gì?

Ít nhất, cha mẹ nàng đều ở đây, so với cô nhi còn mạnh hơn rất nhiều.

Lâm nương tử nghe đến đó, không khỏi lắc đầu: "Ngươi biết cái gì không? Ngươi chỉ cho rằng thiếu phu nhân Đại thiếu gia là cô nhi, lại không biết nàng từng cứu mạng thái thái, càng không biết lúc cha nàng còn sống, nàng còn nhỏ tuổi đã chạy theo khắp nơi, có thể quản sổ sách có thể mở cửa hàng có thể nhìn người còn có không ít nhân mạch. Nàng làm chủ mẫu tương lai của Bàng gia dư dả, Bàng gia coi trọng năng lực của bản thân nàng. Cái này, ngươi có không?”

Cố Vân Đông quen biết La thị, La thị là người rất thông minh, cũng sẽ không thật sự dùng tình cảm.

Chủ mẫu tương lai của Bàng gia, tất nhiên phải là người có năng lực gánh vác được. Nếu không nàng tân tân khổ khổ phát triển sản nghiệp Bàng gia lớn như vậy, kết quả vừa trải qua một đời đã lụi bại, vậy không bằng để nàng hộc máu chết cho xong?

La thị đương nhiên cũng để ý gia thế của đối phương, nhưng so với gia thế, hiển nhiên năng lực của người nọ càng làm cho nàng coi trọng hơn. Bản thân nàng chính là một ví dụ, Cố Vân Đông cũng là một ví dụ.

Lâm nương tử lắc đầu thở dài, nhìn Hứa Quế Lan nói: "Suy nghĩ của ngươi cũng quá ngây thơ.”

Làm sao có thể? Hứa Quế Lan thật đúng là không biết Đại thiếu phu nhân ngoại trừ là cô nhi ra, còn có lai lịch như vậy.

Nàng ta lắc lắc đầu, đột nhiên nhìn về phía Cố Như Ý, nói: "Vậy vì sao, vì sao bà chủ lại rất coi trọng Cố Như Ý? Ta chính tai nghe được thái thái nói rất ủng hộ Nhị công tử cưới Cố Như Ý. Cố Như Ý cũng là tú nương, có gì khác với ta? Nàng ta thậm chí còn kém hơn ta. Chẳng lẽ, điều này còn chưa đủ để chứng minh thái thái cũng không coi trọng xuất thân con dâu sao?”

Hứa Quế Lan đối với Nhị thiếu gia nổi lên tâm tư, nên bắt đầu thể hiện sự tồn tại trước mặt Nhị công tử.

Ai biết lần này, lại để cho nàng ta biết tình cảm của Nhị thiếu gia đối với Cố Như Ý.

Nhị thiếu gia thích Cố Như Ý, hắn muốn cưới nàng. Thậm chí trực tiếp thừa nhận trước mặt bà chủ, hết lần này tới lần khác thái thái còn nói hắn có tiền đồ, ánh mắt tốt, coi trọng cô nương có tay nghề thêu tốt nhất trong thêu phường, bộ dạng xinh đẹp, tính tình rất tốt.

Còn nói Nhị thiếu gia tăng thêm sức lực, cưới cô nương vào cửa.

Điểm này, Lâm nương tử cũng cảm thấy hoang mang.

Bà suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ, có lẽ là con dâu thứ hai, không cần gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc như chủ mẫu tương lai, cũng không cần bối cảnh quá lớn. Chỉ cần Nhị thiếu gia thích cô nương kia là tốt rồi, cũng đủ rồi."

“Vậy ta tất nhiên cũng có thể."

Lâm nương tử nghẹn một tiếng, nói như vậy, cũng đúng. Nếu Nhị thiếu gia thích Hứa Quế Lan, nàng ta cũng có thể trở thành Nhị thiếu phu nhân.

Bình Luận (0)
Comment