Chương 1797: Phiên ngoại ngươi tất nhiên không thể
Cố Vân Đông lại cười nhạo một tiếng: "Ngươi đương nhiên không thể."
Mọi người không khỏi nhìn về phía cô, Hứa Quế Lan theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
“Bởi vì, phu nhân các ngươi biết, Như Ý là cháu gái của ta.”
Lâm nương tử ngạc nhiên, thái thái biết sao? Sao có thể được? Đến Như Ý cũng không biết.
Cố Vân Đông lúc này ngược lại có chút đồng tình với Hứa Quế Lan: "Lúc Như Ý còn nhỏ, ta đã đi qua huyện Phùng, gặp chủ nhân và thái thái các ngươi. Thậm chí, bố trang Bàng gia cùng Hoàng Thương Đoàn gia có giao dịch, còn là ta thúc đẩy. Lúc ấy chủ nhân Bàng Lãng các ngươi, tận mắt nhìn thấy ta nghỉ ngơi ở trong nhà Như Ý. Ngươi cảm thấy, Như Ý không bằng ngươi?”
Hứa Quế Lan sững sờ, cho nên, thái thái không phải là không coi trọng xuất thân con dâu, mà là nàng đối với con dâu đều rất hiểu rõ?
Cố Vân Đông quay đầu, nói với Cố Như Ý: "Ta nói những chuyện này, cũng không phải nói La thị trong lòng chỉ có tính kế. Nàng là người ta vẫn hiểu qua, có lẽ quả thật có tâm tư nhỏ của mình. Nhưng nếu không phải ngươi đủ ưu tú, nàng cũng không có khả năng coi trọng ngươi như thế. Chỉ có thể nói, trên cơ sở ưu tú của ngươi, nàng còn có tâm tư khác mà thôi. Hiểu chưa?”
Cố Vân Đông cũng không tránh Cố Như Ý nói những chuyện này, có vài thứ, cũng phải làm cho Như Ý trong lòng hiểu rõ.
Nàng đã lớn, những chuyện nên hiểu cũng phải hiểu, bằng không giống như lần này, bị người ức hiếp sẽ không tốt lắm.
Cố Như Ý vội vàng gật đầu: "Cháu biết, thái thái đối với cháu cũng không phải hư tình giả ý." Người ta có phải thật lòng thích mình hay không, điểm ấy nàng vẫn có thể cảm nhận được.
Cố Vân Đông cười nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi.”
Có lẽ La thị có thể yên tâm để Như Ý đến phủ Tuyên Hòa, cũng bởi vì có cô ở đây.
Cố Vân Đông một lần nữa nhìn về phía Hứa Quế Lan: "Cho nên, ngươi bởi vì Nhị công tử thích Như Ý, La thị lại có ý muốn Như Ý làm con dâu, nên tính kế nàng như vậy?”
Đến thời điểm này, Hứa Quế Lan cũng không có gì để giấu diếm.
Nàng gật đầu: "Vâng, ta nghĩ, chỉ cần Như Ý ở phủ Tuyên Hòa này thành thiếp thị Bao gia, Nhị công tử cho dù có thích, cũng không thể cưới nàng."
“Ngươi cho rằng như vậy hắn sẽ cưới ngươi sao? Không thấy rõ bản thân sao." Khiếu Khiếu thật sự không nhịn được trợn trắng mắt.
Tiểu Như Ý nhà hắn vừa thông minh vừa đáng yêu còn có thể làm việc, Hứa Quế Lan đâu thể so sánh được.
Hứa Quế Lan cúi đầu, không lên tiếng.
Cố Vân Đông hỏi xong, cũng hiểu được tâm tư của Hứa Quế Lan.
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện nữa: "Mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà đối phó Như Ý, thương tổn đã tạo thành. Con người, luôn luôn phải trả giá cho những điều sai trái mà họ đã làm, ngươi nói đúng không?”
Hứa Quế Lan vừa rồi còn chưa cảm thấy cái gì, lúc này Cố Vân Đông bắt đầu nói đến trừng phạt mình, trái tim nàng ta run lên, lại bắt đầu khẩn trương run rẩy.
Lâm nương tử há miệng, muốn mở miệng nói cái gì đó, bị Hà Sa ngăn cản.
Hà Sa nhìn bà liều mạng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Hầu phu nhân khẳng định đã sớm có tính toán, nếu người đi cầu tình, không chừng đổ thêm dầu vào lửa.”
Lâm nương tử thở dài một hơi, cuối cùng không nói gì nữa.
Cố Vân Đông lạnh lùng nhìn phản ứng của Hứa Quế Lan: "Ngươi yên tâm, ta cũng không lấy mạng của ngươi. Chẳng qua, trả lại cho ngươi những tổn thương Như Ý phải chịu mà thôi."
Trả lại thế nào?
Cố Vân Đông nháy mắt với Đồng Thủy Đào, nàng ấy chậm rãi tới gần Hứa Quế Lan.
Lập tức kéo người lên, trực tiếp kéo ra ngoài cửa.
Mọi người trong phòng còn đang khó hiểu, đã nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hứa Quế Lan.
"Ah..."
Lâm nương tử trong lòng cả kinh, dùng hết toàn lực mới có thể khắc chế xúc động chạy ra ngoài.
Rất nhanh tiếng kêu bên ngoài ngừng lại, Đồng Thủy Đào một lần nữa đưa Hứa Quế Lan trở về.
Chẳng qua hai bên mặt Hứa Quế Lan... Dấu ngón tay rất rõ ràng, sưng cũng rất cân xứng. Cả người không có khí lực gì, gần như bị Đồng Thủy Đào xách.
Cố Vân Đông uống một ngụm trà, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Được rồi, ném người ra khỏi phủ đi."
"Dạ." Đồng Thủy Đào lại dẫn người đi.
Trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh, Lâm nương tử có chút kinh ngạc: "Phu, phu nhân, ngài chỉ trừng phạt Hứa Quế Lan như vậy sao?”
“Ngươi không hài lòng?”
"Không, không phải, ta không phải không hài lòng." Chỉ là, Lâm nương tử lúc trước nghe Hầu phu nhân nói tàn nhẫn, còn tưởng rằng cô sẽ trực tiếp sai người đánh gãy chân Hứa Quế Lan, ai biết chỉ là trả lại vết thương trên người Như Ý mà thôi.
Nhưng, Cố Vân Đông có thể trực tiếp ném người ra ngoài, Lâm nương tử lại không thể mặc kệ.
Bà còn phải đưa người về huyện Phùng, chẳng qua, trở về huyện Phùng, Hứa Quế Lan chắc chắn không thể ở trong tú phường nữa.
Thậm chí nàng ta làm ra loại chuyện này, dẫn đến việc làm ăn của Bao gia bị hủy, thiếu chút nữa gây ra đại họa. Chủ nhân sẽ trừng phạt nàng ta, có lẽ còn nặng hơn Hầu phu nhân.
Nghĩ như vậy, Lâm nương tử đột nhiên nhìn về phía Cố Vân Đông, có phải Hầu phu nhân đã sớm đoán được kết quả như vậy hay không? Căn bản không cần nàng động thủ, chủ nhân tất nhiên sẽ xử trí.
Nghĩ tới đây, Lâm nương tử cũng không đợi được nữa, lúc này phúc thân với Cố Vân Đông: "Phu nhân, đã có kết quả xử lý Hứa Quế Lan, vậy chúng ta cũng không ở lại đây nữa. Như Ý còn phải phiền ngài chiếu cố nhiều hơn, chúng ta trở về trước. Hành lý của Như Ý, chờ Tiểu Lộ thu thập xong lại đưa tới.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Ta sai người đưa các ngươi trở về, thuận tiện lấy đồ của Như Ý luôn.”
Vốn cô có lòng muốn mời mấy người Lâm nương tử ở trong phủ, Như Ý ở Hầu phủ không quen, có mấy tú nương quen biết ở cùng nhau, cũng thoải mái hơn.
Nhưng vừa nghĩ đến lời đề nghị lúc nãy của Hà Sa, Cố Vân Đông cũng bỏ qua tâm tư này.
Trước khi đại hội thảo luận y thuật tổ chức, vẫn nên tránh cho các nàng gặp mặt nói chuyện. Tránh ảnh hưởng đến Như Ý, vô duyên vô cớ tăng thêm chút phiền não không cần thiết.
Lâm nương tử vốn muốn cự tuyệt, vừa nghe Cố Vân Đông nói xong thì dứt khoát đáp ứng.
Trì Trì giơ tay lên: "Con tìm Nhất Hải đưa các nàng trở về, thuận tiện đi thăm Lý ca."
“Con đừng chạy loạn, nhớ trở về sớm một chút." Cố Vân Đông lại nháy mắt với Trì Trì.
Cô tất nhiên thấy được sắc mặt Lâm nương tử, thậm chí còn đoán được chút suy nghĩ của Lâm nương tử.
Nhưng, lời cô nói lấy đạo trị người, cũng không chỉ là mấy cái tát mà thôi. Tiểu Như Ý nhà cô lần đầu tiên đến phủ Tuyên Hòa đã gặp phải loại chuyện này, vậy không chỉ là thân thể, tinh thần tất nhiên cũng tổn thương nghiêm trọng.
"Biết rồi ạ."
Trì Trì đứng dậy, hai mẹ con trao đổi một ánh mắt, hắn lập tức đi ra ngoài tìm Nhất Hải, Khiếu Khiếu cũng thuận thế rời khỏi viện tử.
Cố Vân Đông lúc này mới nói với mấy người Lâm nương tử: "Tuy nói mục đích các ngươi đến phủ Tuyên Hòa không đạt được, nhưng hiếm khi đến một chuyến, không ngại ở lại thêm vài ngày chứ. Qua mấy ngày nữa sẽ tổ chức đại hội thảo luận y thuật, có thể đi góp vui. Đại hội sẽ có rất nhiều kiến thức y học, các ngươi là tú nương, có lẽ sẽ có một số cách chăm sóc mắt, cùng với tổn thương thân thể khi ít vận động nên tránh như thế nào, nghe một chút cũng không có hại.”
Mấy người Lâm nương tử vui vẻ, loại chuyện này vốn khó có được, trước kia các nàng cho dù muốn nghe cũng không vào được.
Hiện giờ Hầu phu nhân mở rộng cánh cửa thuận tiện cho các nàng, bỏ lỡ cũng quá tiếc nuối.
Nếu cự tuyệt, đó chính là kẻ ngốc.
Cố Vân Đông biết các nàng rất động tâm: "Về phần chủ nhân các ngươi bên kia không cần lo lắng, ta sẽ viết thư nói cho bọn họ biết. Hơn nữa, Như Ý bị thương, cũng không cách nào trở về, đúng không?”
Lâm nương tử trong lòng điên cuồng đồng ý, lại có Tiểu Lộ cùng Hà Sa ở phía sau không ngừng kéo tay áo ám chỉ, hưng phấn gật đầu: "Đa tạ phu nhân.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Các ngươi rảnh rỗi thì đến Hầu phủ tìm Như Ý nói chuyện."
“Chúng ta sẽ làm, vậy chúng ta đi trước, Như Ý, ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
Mấy người Lâm nương tử lúc này mới cáo lui, ra khỏi viện.
Trong viện lớn như vậy, lại chỉ còn Cố Vân Đông cùng Cố Như Ý.
Nghĩ đến lúc trước nghe Hứa Quế Lan nói tâm tư của nhị công tử với Cố Như Ý, Cố Vân Đông vẫn muốn hỏi rõ ràng: "Như Ý, suy nghĩ của La thị ngươi không cần quan tâm. Về phần nhị công tử Bàng gia kia, rốt cuộc có tâm tư gì, cái này phải do ngươi tự mình phán đoán. Nếu như ngươi cũng thích, những chuyện khác cũng không cần băn khoăn quá nhiều..."
Cô còn chưa dứt lời, Cố Như Ý vội vàng lắc đầu: "Cháu, cháu không thích. Cô cô, cháu không thích ai cả, cháu còn nhỏ.”
Cố Vân Đông cười: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, không cần gấp gáp, loại chuyện tình cảm này quả thật phải chậm rãi. Ngươi mới mười bốn, có một số ý nghĩ còn chưa trưởng thành, không cần sớm định ra."
“Cháu, cháu biết rồi ạ." Nàng ấy rất xấu hổ.
Cố Vân Đông không trêu ghẹo nàng nữa, sợ nàng ở trên giường dưỡng thương nhàm chán, cầm đến hai quyển bản thoại.
"Đây là bản thoại của tiểu thúc công ngươi, ngươi cầm đọc giết thời gian đi. Tiểu thúc công ngươi cũng biết tin tức ngươi đến phủ Tuyên Hòa, nhưng hai ngày nay hắn có chút bận rộn, sau này lại đến thăm ngươi.”
Cố Vân Đông nói là sau này, không nghĩ tới bên kia Trì Trì đưa mấy người Lâm nương tử ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Cố Tiểu Khê cùng Thường Nha Nha tới.
Trì Trì đi qua nói mấy câu, mấy người Lâm nương tử thì nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ở cửa ngõ bên cạnh một cửa hàng đối diện Hầu phủ, tìm được Hứa Quế Lan ngồi ở chỗ đó.
Lâm nương tử thở dài một hơi, lần xuất hành này là do bà phụ trách, Hứa Quế Lan là bà mang đến, tất nhiên cũng phải mang về.
Bà cùng Hà Sa Tiểu Lộ tiến lên, đỡ Hứa Quế Lan dậy.
"Buông ta ra, các ngươi hiện tại đắc ý rồi? Thấy ta như thế này, có phải nói ta xứng đáng không?" Hứa Quế Lan rút tay về, lảo đảo một chút, lại ngã ngồi trên mặt đất.
Chỉ là ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn các nàng.
Lâm nương tử thiếu chút nữa tức đến ngã ngửa, bà ngược lại muốn mặc kệ nàng ta nha.
Vừa rồi ở Hầu phủ trước mặt Hầu phu nhân một câu cũng không dám nhiều lời, bị đánh ném ra lại càng không dám ngẩng đầu lên một chút. Vừa ra khỏi Hầu phủ, lại bắt đầu giở giọng, thật sự là một chút cũng không biết hối cải.