Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1798 - Chương 1798. Phiên Ngoại Không Có Ý Thức Là Thế Tử

Chương 1798. Phiên Ngoại không có ý thức là thế tử Chương 1798. Phiên Ngoại không có ý thức là thế tử

Chương 1798: Phiên Ngoại không có ý thức là thế tử

Lâm nương tử hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "Ngươi muốn ở chỗ này tự sinh tự diệt đúng không? Được rồi, vậy thì ngươi cứ ở lại đây, chúng ta không quan tâm đến ngươi nữa. Dù sao ngươi cũng cập kê rồi, chúng ta cũng không thể trông chừng ngươi, trở về nói thật với chủ nhân là được."

“Ngươi..."

Lâm nương tử: "Được rồi, ngươi còn muốn mặt mũi nữa không? Đi với ta đến y quán.”

Hứa Quế Lan rốt cuộc sợ Lâm nương tử thật sự mặc kệ mình, không tình nguyện đứng lên, đi theo phía sau Lâm nương tử.

Trì Trì đã tách ra với mấy người Cố Tiểu Khê, nhìn thấy Lâm nương tử đỡ Hứa Quế Lan tới, bĩu môi.

Lâm nương tử có chút ngượng ngùng giải thích: "Thế tử, ta đưa nàng đến y quán một chuyến, tạm thời không trở về. Hành lý của Như Ý, Tiểu Lộ rõ ràng nhất, để cho nàng cùng Hà Sa trở về thu thập một chút, lại giao cho Thế tử.”

Trì Trì không có ý kiến, để hai người Tiểu Lộ lên xe ngựa.

Người đánh xe chính là Nhất Hải, còn hắn cưỡi con lừa nhỏ yêu quý của mình đi theo bên cạnh, chỉ chốc lát sau người đã không thấy đâu.

Nhất Hải cũng đã quen, dù sao nhiệm vụ đưa hai vị cô nương trở về vốn là của hắn, thiếu gia chỉ đi theo góp vui mà thôi.

Nhưng, đợi đến khi Nhất Hải đến nhà thím Phạm, Tiểu Lộ thu thập xong đồ đạc của Cố Như Ý, Trì Trì lại xuất hiện.

Hắn đúng là đến thăm Lý Tiêu Sư, mấy tiêu sư ở Biển gia đã nghe được chuyện hôm qua từ Tiền tiêu đầu, qua một đêm còn cảm thấy hoảng hốt không chân thật.

Ai biết một trong những nhân vật chính cứ công khai tới cửa như vậy, còn đi theo bọn họ xưng huynh gọi đệ, một chút tự giác thân là thế tử cũng không có.

Mấy tiêu sư được Trì Trì mời ở lại thêm mấy ngày, tham gia đại hội thảo luận y thuật xong rồi trở về.

Sau đó, Trì Trì mới cầm hành lý của Cố Như Ý ra cửa.

Nhưng lúc đi ra ngoài, lại thấy Lâm nương tử, lúc này bà trở về một mình, Hứa Quế Lan không còn ở bên cạnh nữa.

Trì Trì hỏi thêm một câu, Lâm nương tử nói: "Ta không thể để Hứa Quế Lan tiếp tục ở chỗ này nữa, phòng ốc này tính ra cũng là của bà cô lớn của Như Ý, Hứa Quế Lan hãm hại nàng, còn có mặt mũi gì tiếp tục ở chỗ này? Ta yêu cầu nàng tìm một nơi khác để sống.”

Như vậy cũng tốt, không có Hứa Quế Lan, Như Ý lại ở lại Hầu phủ, Tiểu Lộ cũng ở nhà Phạm thẩm tử cách vách, bên này chỉ còn lại Lâm nương tử cùng Hà Sa.

Các nàng có thể ở một gian phòng, đến lúc đó trống một gian phòng vừa vặn cho mấy tiêu sư, cũng đỡ cho bọn họ nhiều người chen chúc cùng một chỗ, ngay cả người bị thương cũng không thể nghỉ ngơi tốt.

Hứa Quế Lan không thể ở lại đây, lại không tìn được chỗ khác, cuối cùng không có biện pháp, vẫn phải đến khách điếm lúc trước Tiền tiêu đầu nói chỉ có phòng chung lớn.

Hứa Quế Lan mặc dù ghét bỏ khó chịu muốn chết, nhưng tìm tới tìm lui cũng không có chỗ nào khác có thể ngủ lại, có chỗ này đã tốt lắm rồi.

Trì Trì nghe xong, cúi đầu đảo mắt một cái, cái gì cũng không nói mà cáo từ.

Lâm nương tử còn không biết, Hứa Quế Lan không ở dưới mí mắt bà, có một số việc quả thật cũng thoát ly ngoài dự liệu của bà.

Vốn tưởng rằng đã trải qua một lần như vậy, Hứa Quế Lan cũng nên thành thật một chút. Ít nhất, ở phủ Tuyên Hòa bên này, cho dù không sợ Vĩnh An hầu cũng nên rụt cổ sống qua ngày, có chuyện gì chờ tương lai trở về huyện Phùng rồi nói sau.

Thế nhưng, Hứa Quế Lan đại khái là ghét bỏ cuộc sống quá tốt, là người có thể dọc theo đường đi làm trời làm đất làm cho toàn bộ đội ngũ đều chán ghét nàng nên cũng không phải là người có thể an phận.

Hơn nữa hình phạt của Cố Vân Đông đã chấm dứt, hình như có vẻ cũng không quan tâm nàng ta nữa, điều này làm cho nàng ta rõ ràng thả lỏng.

Vừa buông lỏng, bắt đầu ghét bỏ chỗ ở không tốt, ghét bỏ người ở cùng phòng chân thối, lại hoài nghi có người thừa dịp nàng vắng mặt trộm đồ của nàng, nháo tới nháo lui, càng làm lớn chuyện.

Lâm nương tử bên này còn không biết, Bao lão phu nhân Bao gia lại đã biết tung tích của nàng ta.

Bao lão phu nhân vốn bởi vì Bao Đại bị đưa đến thôn trang ngoại ô mà trong lòng uất ức, hận Hứa Quế Lan muốn chết. Chỉ là Hứa Quế Lan bị Cố Vân Đông mang đi, bà ta không dám đi Hầu phủ đòi người.

Ai biết không quá hai ngày, đã có hạ nhân báo là Hứa Quế Lan hiện giờ một mình ở khách điếm.

Bao lão phu nhân đang tức giận không có chỗ xả, người này không phải là rơi vào trong tay bà ta sao?

Bà ta sai người hỏi thăm tình huống của Hứa Quế Lan, mới biết được hình phạt Hầu phu nhân chỉ là mấy cái tát mà thôi, tuy rằng mấy ngày qua trên mặt nàng ta sưng đỏ còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng so với tôn tử nhà mình cả người đầy thương tích còn bị đưa đi, vậy quá không công bằng rồi.

Bao lão phu nhân trong lòng không cân bằng, muốn cho nàng ta một bài học, sai người đánh nàng một trận.

Nhưng Lưu mama mới được cất nhắc lên lại đưa ra chủ ý khác, Lưu mama vốn chỉ là một quản sự phía dưới Khâu ma ma, Khâu ma ma bán đứng Bao lão phu nhân, bà ta làm sao có thể chấp nhận được? Trực tiếp bán đi.

Hiện tại ngoại trừ Lưu ma ma ra, ma ma vốn có bên người Bao lão phu nhân đều bị Bao lão gia đuổi đi.

Lưu ma ma liền nói: "Đánh Hứa Quế Lan kia một trận tất nhiên xả giận, nhưng nàng nhiều lắm chỉ đau hai ngày, chúng ta cũng không thể đánh chết người. Lão nô cảm thấy, tra tấn người này, còn phải dùng dao cùn cắt thịt, chậm rãi mài mới được. Lão phu nhân, Tôn thiếu gia chúng ta không phải đang bị tra tấn như vậy sao?”

Bao lão phu nhân vừa nghe, đã thấy có lý. So với đánh một trận rồi xong, cuộc sống khổ sở của cháu trai lớn nhà bà ta mới bắt đầu.

Bà ta hỏi Lưu ma ma: "Vậy ngươi nói xem, tra tấn như thế nào mới tốt? Hứa Quế Lan kia dù sao cũng không phải người của phủ Tuyên Hòa, qua mấy ngày nữa sẽ trở về huyện Phùng, tra tấn thế nào cũng chỉ có mấy ngày mà thôi, nhưng Đại Nhi của ta còn không biết phải năm nào tháng nào mới có thể trở về.”

“Vậy để Hứa Quế Lan không trở về được huyện Phùng không phải là tốt rồi sao? Hơn nữa, chúng ta còn có thể để đại thiếu gia tự mình tra tấn nàng, để đại thiếu gia xả ra ngụm ác khí này, cũng có thể làm cho đại thiếu gia hiểu được khổ tâm của lão phu nhân.”

Vì thế hai chủ tớ đóng cửa lại bắt đầu thì thầm thương lượng, Bao lão phu nhân ngày hôm sau đã cho người mua chuộc khách nhân ở cùng khách điếm với Hứa Quế Lan, nhưng lại ở phòng trên lầu.

Người phụ nữ kia cố ý chờ Hứa Quế Lan ở đại sảnh hỏi tiểu nhị, chỗ nào có tú nương có tay nghề không tồi, nàng ta muốn thêu mặt quạt tinh tế.

Hứa Quế Lan không ngoài dự đoán tự đề cử, tiếp xúc qua lại với phụ nhân kia.

Người phụ nữ kia 'rất thích' Hứa Quế Lan, biết trong tay nàng ta không dư dả, còn mời nàng ta ăn cơm, để nàng ta tắm rửa trong phòng mình. Sau đó liên tục khen tay nghề của nàng ta rất tốt, nói bộ dạng nàng ta xinh đẹp, người lại thông minh, khen người ta lên tận trời xanh.

Hứa Quế Lan vốn cũng không phải người thông minh, sau hai ngày ở chung với phụ nhân kia, đã coi người như người của mình.

Đại khái là ở đây chịu khổ, bên cạnh lại không có người nào có thể nói chuyện, trong lòng còn cảm thấy ủy khuất không chịu được. Cho nên dưới sự dẫn dắt vô tình của phụ nhân kia, đã kể ra chuyện mình gặp phải ở phủ Tuyên Hòa.

Đương nhiên, nàng ta không nói mình hãm hại Cố Như Ý, chỉ nói đây là hiểu lầm, nàng ta chỉ muốn dạy cho Cố Như Ý một bài học, không thật sự muốn làm hỏng thanh danh của nàng. Nhưng ai biết Cố Như Ý có chỗ dựa vững chắc như vậy, Bao gia đại thiếu gia vì thoát tội mà trực tiếp đổ tội danh lên đầu nàng ta, nàng ta trăm miệng không thể biện minh.

Người phụ nữ nghe xong lại rất đồng tình với nàng ta, ngay sau đó lại nói nàng ta ngốc.

Dưới vẻ mặt khó hiểu của Hứa Quế Lan, phân tích cho nàng một trận: "Ngươi nghĩ đi, ngươi đắc tội phu nhân Hầu phủ, nàng tuy rằng không làm gì ngươi nữa, nhưng ngươi trở về thì sao? Bà chủ của ngươi sẽ trừng phạt ngươi thế nào? Bao lão gia kia muốn cho Hầu phu nhân một cái công khai, chủ nhân các ngươi không cần sao? Chủ nhân ngươi cũng không có giao tình thâm hậu gì với ngươi, chỉ sợ đối phó với ngươi một chút cũng sẽ không nương tay. Chờ ngươi trở về huyện Phùng, đó mới là địa ngục.”

Hứa Quế Lan bị dọa sợ, người phụ nữ kia thở dài một hơi, lại nói đến nhà nàng ta còn có hai đệ đệ, cha mẹ nàng ta vì đệ đệ cũng sẽ không dám đắc tội Bàng gia. Hơn nữa việc nàng ta làm, nhất định sẽ bị chủ nhân truyền bá khắp nơi, quay đầu lại hôn sự của nàng ta cũng thành vấn đề.

Cuối cùng nàng ta đại khái trốn không thoát hai kết quả, một là làm thiếp cho người ta, nhưng khẳng định cũng không phải thiếp của người tốt. Hai là gả vào trong khe núi cho những người không biết chuyện.

Hứa Quế Lan nói không nên lời, một lúc lâu sau hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Người phụ nữ kia suy nghĩ một chút, đưa ra chủ ý cho nàng ta: "Không trở về, thay vì trở về huyện thành làm thiếp cho người ta, không bằng tìm một gia đình lớn ở phủ Tuyên Hòa này. Hơn nữa, không phải còn có sẵn người sao?”

Hứa Quế Lan không rõ.

Phụ nhân nói: “Bao gia đại thiếu gia chính là người thích hợp nhất. Nghe nói thiếu phu nhân Bao gia triền miên giường bệnh mặc kệ mọi việc, làm thiếp thị của Bao đại thiếu cực kỳ thoải mái, phía trên không có chính thê giày vò.”

Hơn nữa chờ thiếu phu nhân vừa đi, có lẽ thiếp thị còn có thể lên ngôi.

Nhất là lúc này, Bao Đại gặp nạn, đi thôn trang, bên cạnh một nữ nhân cũng không có. Nếu Hứa Quế Lan thành thiếp thị của hắn, có thể đi thôn trang bồi hắn, đây coi như là cùng chung hoạn nạn. Đến lúc đó Bao Đại trở về, khẳng định sẽ cảm kích nàng ta. Nếu Bao thiếu phu nhân lại không còn, suy nghĩ đầu tiên của Bao Đại chính là nàng ta.

Bên kia tuy nói là thôn trang, nhưng thôn trang Bao gia cũng có hạ nhân hầu hạ, hơn nữa còn tự do hơn ở trong thành. Ở thôn trang, so với ở đây ngửi mùi chân thối của người khác còn tốt hơn.

Hứa Quế Lan bị nói mà động tâm không thôi, nhìn Bao Đại cũng không thông minh là bao, nói không chừng nàng ta còn có thể nắm người này trong lòng bàn tay, quay đầu lại làm Bao thiếu phu nhân.

Phụ nhân kia lại nói, hiện tại Bao lão phu nhân khẳng định mong có nữ tử chiếu cố Bao Đại, sau này các nàng có thể mua chuộc hạ nhân bên cạnh Bao lão phu nhân, để nàng khuyên nhủ lão phu nhân nhiều hơn, giúp Hứa Quế Lan nói lời tốt, việc này không chừng có thể thành công.

Vì thế Hứa Quế Lan nghe được Bao lão phu nhân muốn ra khỏi thành cầu phúc, cố ý tình cờ gặp, quỳ gối trước mặt lão phu nhân sám hối lỗi lầm của mình, còn nói để bù đắp nguyện ý đi thôn trang chiếu cố Bao Đại.

Bao lão phu nhân nhìn thấy nàng ta còn rất tức giận, nhưng Lưu ma ma bên cạnh liên tục khuyên nhủ.

Bình Luận (0)
Comment