Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1799 - Chương 1799. Phiên Ngoại Thiếu Niên Bí Ẩn

Chương 1799. Phiên ngoại thiếu niên bí ẩn Chương 1799. Phiên ngoại thiếu niên bí ẩn

Chương 1799: Phiên ngoại thiếu niên bí ẩn

Cuối cùng song phương đạt thành thống nhất, Hứa Quế Lan tình nguyện làm thiếp của Bao Đại, Bao lão phu nhân rất hài lòng, đây chính là lựa chọn của Hứa Quế Lan, là nàng ta cam tâm tình nguyện.

Về phần Hứa Quế Lan đi thôn trang, bị Bao Đại tra tấn như thế nào, đó chính là chuyện của nàng ta, ai quản đây? Chỉ cần cháu trai bà ta xả giận là được.

Đợi qua một hai năm, người khác đều quên Hứa Quế Lan, một thiếp thị cho dù chết, nhà mẹ đẻ trời cao đất xa, cũng không ai để ý.

Bởi vậy, đợi đến khi đám người Lâm nương tử tham gia đại hội thảo luận y thuật xong chuẩn bị trở về, biết được Hứa Quế Lan thế nhưng âm thầm làm những việc này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Nhưng không có biện pháp, đây là lựa chọn của Hứa Quế Lan, nàng ta cũng đã sớm trở thành người của Bao Đại, cũng không thể trở về.

Lâm nương tử chỉ có thể nhịn ghê tởm trở về nói rõ tình huống với chủ nhân, ngược lại Hứa gia nghe nói Hứa Quế Lan trèo lên nhà có tiền, luôn cân nhắc chạy đến phủ Tuyên Hòa hưởng lợi. Chỉ tiếc, đường xá quá xa, chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.

Tất nhiên, đây là những lời sau này.

Lúc này Trì Trì nghe nói Hứa Quế Lan không trở về cũng chỉ à một tiếng, bộ dạng không thèm để ý khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên.

Hắn nói Nhất Hải một tiếng, cầm hành lý của Cố Như Ý trở về Hầu phủ, đặt ở trước mặt Cố Như Ý.

Cố Như Ý vui mừng không thôi, vội vàng mở túi ra, sau đó lấy ra lễ vật chuẩn bị cho mọi người.

Váy nhỏ màu tím nhạt là cho Vãn Vãn, Vãn Vãn lập tức chạy vào nội thất thay đồ.

Bởi vì không biết kích thước, Cố Như Ý chỉ có thể căn cứ vào tuổi tác mà suy đoán, làm lớn hơn một chút, bởi vậy làn váy có chút quét đất. Nhưng phối hợp với tay nghề của Cố Như Ý, kéo dài như vậy ngược lại có thêm vài phần cảm giác tiên khí phiêu phiêu.

Vãn Vãn thích vô cùng, hơn nữa trên tay áo còn thêu hai con hồ điệp sống động, cô bé thiếu chút nữa nhào tới trên người Cố Như Ý khen ngợi một hồi.

Cố Như ý thấy tiểu cô nương thích, trong lòng cũng yên ổn theo.

Chuẩn bị cho Cố Vân Đông và Thường Nha Nha đều là túi thơm, nàng vốn muốn chuẩn bị khăn choàng, chỉ là thêu khăn choàng phức tạp, thời gian không đủ, chỉ có thể làm những thứ đơn giản.

Túi hương tuy rằng không lớn, nhưng lại rất tinh xảo, đồ án trên túi hai người không giống nhau.

Cố Vân Đông cùng Thường Nha Nha rất thích, lúc này sai người bỏ dược liệu an thần vào, treo ở bên hông rất bắt mắt.

Tiếp theo chính là lễ vật của Thiệu Thanh Viễn, Cố Như Ý chuẩn bị túi thuốc.

Cố Như Ý nghe nói y thuật của dượng rất lợi hại, nghĩ đi nghĩ lại, túi thuốc rất cần thiết.

Lúc Thiệu Thanh Viễn nhận được, gật đầu với Cố Như Ý: "Có tâm rồi.”

Còn có lễ vật của Cố Tiểu Khê, là một túi sách.

Cố Như Ý nghe mẫu thân nói, tiểu thúc công rất nổi danh, viết bản thoại rất tốt, cửa hàng sách thường xuyên bán hết hàng. Cố Như Ý nghĩ, túi sách sẽ rất thích hợp.

Quả nhiên, Cố Tiểu Khê giơ ngón tay cái lên với lễ vật cháu gái tặng.

Cuối cùng, chính là lễ vật cho Trì Trì cùng Khiếu Khiếu, là hai túi quạt.

Cố Như Ý cũng không biết bọn hắn thích cái gì, nhưng thiếu niên tuổi này, hình như đều có quạt mang theo trên người. Ví dụ như nhị công tử Bàng gia mấy năm trước.

Nhưng sau khi nhìn thấy Khiếu Khiếu cùng Trì Trì, Cố Như Ý có chút ảo não, nàng không thấy trên người hai người có quạt, cảm thấy lễ vật này sợ là tặng nhầm.

Ai biết Khiếu Khiếu lại nói: "Vừa lúc, ta hai ngày trước vừa mới được tặng quạt gấp, đang lo không có túi quạt, giờ thì tốt rồi."

Trì Trì gật đầu: "Túi quạt ban đầu của ta đã cũ, trở về sẽ thay thế cái này.”

Cố Như Ý ngẩn ra, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Bản thân Cố Như Ý cũng nhận một đống lễ gặp mặt. Nàng ở Hầu phủ dưỡng thương, mấy người Lâm nương tử tới thăm nàng hai lần.

Chỉ là nơi này là Hầu phủ, các nàng tới đây cũng không tiện, chủ yếu vẫn là không được tự nhiên, cho nên cũng ngồi trong chốc lát rồi rời đi.

Bên cạnh Cố Như Ý có Vãn Vãn, cũng sẽ không nhàm chán.

Tiểu cô nương có biểu tỷ Như Ý chơi lại ngay cả Trì Trì cũng không cần.

Trì Trì buồn bực, sau đó lại bị Bạch Hàng lôi kéo đi 'xã giao'.

Thật vất vả mới tìm được cớ thoát thân, lê bước chân nặng nề hồi phủ.

Ai biết đến cửa lớn, lại lần nữa nhìn thấy bóng người lén lút ở cửa sau.

Trì Trì trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, mệt mỏi vừa rồi quét sạch không còn, đột nhiên chạy ra ngoài, đuổi theo bóng người kia.

Chỉ là đuổi không kịp, bóng người kia đã không thấy đâu.

Trì Trì cau mày, nâng cằm đứng trên đường cái tự hỏi: "Tốc độ nhanh như vậy? Hiện tại người có thể chạy trốn khỏi mí mắt của mình cũng không nhiều lắm.”

Đối phương nhất định là cao thủ.

Đáng tiếc, không có cơ hội luận bàn một chút.

Còn nữa, đối phương đã nhiều lần ở bên ngoài Hầu phủ thăm dò, không biết rốt cuộc muốn làm gì.

Trì Trì cảm giác Hầu phủ vẫn phải tăng cường thủ vệ mới được, những người này luôn không để cho người ta sông yên lành được.

Mới nghĩ, đột nhiên cảm nhận được sau gáy có thứ gì đó bay tới. Thân ảnh của hắn nhanh chóng chợt lóe, đột nhiên xoay người, tránh được tập kích phía sau.

Sau đó trầm mặt ngẩng đầu, vừa định phản kích, nhìn thấy đối phương lại sửng sốt.

"Dì út?" Lại nhìn về phía thứ vừa rồi tập kích sau gáy mình, chính là vỏ trái cây.

Trì Trì chớp chớp mắt, lại nháy mắt mấy cái, mừng rỡ chạy như bat về phía người đứng cách đó không xa.

“Thật sự là dì út, dì vào thành rồi sao?”

Chỉ là không đợi hắn tới gần Khả Khả, cách nàng hai bước đã bị người ngăn cản.

Trì Trì nhìn về phía Tề Đình, vô tội nói: "Ngươi không cần phòng ta như vậy, ta cũng không phải trẻ ba tuổi, vừa gặp đã nhào lên người dì út.”

Tề Đình ho nhẹ một tiếng: "Ta biết ngươi sẽ không nhào lên người nàng, chỉ là dì út ngươi hiện giờ có thai, ta sợ ngươi xông lên quá nhanh, dọa nàng."

Trì Trì sửng sốt, nhìn về phía bụng Cố Vân Khả: "Mang thai? Dì út, dì cũng có thai à?”

Cũng? Khả Khả kinh ngạc: "Còn có ai có thai sao? Chẳng lẽ là đại tỷ?"

Trì Trì: "..." Cha hắn tuyệt đối sẽ không để mẹ sinh con nữa.

"Là mợ."

“Hả?" Khả Khả cao hứng: "A Nguyệt cũng có rồi? Thật trùng hợp."

"Dì út, các dì vừa mới vào thành sao? Đi nào, trở về nói cho mẹ cháu tin tức tốt này, bà ấy khẳng định rất cao hứng.”

Trong lúc nói chuyện, đã rất có ánh mắt đỡ tay Khả Khả đi về phía Hầu phủ.

Tề Đình bị đẩy ra vuốt trán, thầm thở dài. Đã biết trở về phủ Tuyên Hòa, khẳng định có người cùng hắn cướp thê tử.

Thôi thôi, khó có được đoàn tụ một lần.

Hắn lắc đầu vội vàng đi theo.

Bọn họ vừa đi, người vẫn nằm trên cây mới thở phào nhẹ nhõm, lại đợi một lát, rồi từ trên cây nhảy xuống.

Nhìn đám người Trì Trì đi xa, người nọ không khỏi híp mắt một chút. Công tử Vĩnh An Hầu, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng thật sự không thể xem thường nha.

Hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người chạy theo hướng ngược lại.

Không bao lâu sau dừng ở cửa tửu lâu Cẩm Tú, tửu lâu rất náo nhiệt, người đến người đi, hắn theo dòng người lên lầu, gõ cửa phòng trên cùng bên trái.

Trong phòng có một thiếu niên không lớn, nhìn thấy người vào cửa, cười nói: "A Lâm, ngươi đã trở lại?"

“Dạ." A Lâm thở dài: "Thiếu chút nữa bị Thế tử phát hiện."

Sau đó kể lại những chuyện hôm nay nhìn thấy ở cửa Hầu phủ: "Hiện giờ những người có quan hệ không tệ với Hầu phủ đều lục tục đến, hôm nay một nhà muội muội Hầu phu nhân cũng đến phủ Tuyên Hòa. Chắc cũng chỉ còn lại Cố Vân Thư Cố đại nhân, cùng với vị thần y Bạch lão tiên sinh kia. "

“Vĩnh An Hầu phủ, càng ngày càng náo nhiệt." Thiếu niên hơi cảm khái.

A Lâm do dự một lát, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, khi nào chúng ta đi Hầu phủ?"

Động tác bưng trà uống của thiếu niên hơi dừng lại, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ta đi Hầu phủ, nói không chừng sẽ bị đuổi ra ngoài."

“Thiếu gia, chuyện không nhất định giống như ngài nghĩ, có lẽ Hầu gia cùng Hầu phu nhân căn bản không có..."

A Lâm còn chưa nói xong, đã bị thiếu niên cắt đứt: "Được rồi, ta biết, chuyện này trước mắt không đề cập tới, chờ đại hội bắt đầu nói sau."

Nam tử há miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ cúi đầu cung kính đáp ứng: "Vâng.”

Mà lúc này Vĩnh An Hầu phủ, đích thật rất náo nhiệt.

Đối với sự xuất hiện của vợ chồng Khả Khả, Cố Vân Đông tất nhiên vui mừng không thôi, hơn nữa sau khi biết được nàng mang thai, lại nhịn không được chọc chọc đầu nàng: "Có thai sao còn phải sốt ruột chạy đi như vậy? Lại còn chưa ổn định ba tháng, thật không sợ giày vò.”

Bình Luận (0)
Comment