Chương 1803: Phiên ngoại Đại hội bắt đầu
Thái Việt nghe bọn họ nói như vậy thì gật đầu.
Sau khi xe ngựa dừng ở cửa Hầu phủ, hắn một mình đi vào.
Cũng không trì hoãn bao lâu, Cố Vân Đông nghe nói mấy người Triệu Cảnh đến phủ Tuyên Hòa, hơn nữa lúc này đang ở cửa chờ hắn, nên chỉ đơn giản nói vài câu rồi bảo hắn nhanh chóng đi ra.
Thái Việt một lần nữa lên xe ngựa, cười nói: "Đi thôi, trở về."
Trên đường hắn nói với mấy người: "Các huynh tới trùng hợp, ngày mai chính là đại hội thảo luận y thuật. Đến lúc đó hiệu trưởng Tề Sơn còn có mấy phu tử đều đi qua xem, còn có một ít học sinh cũng tham gia. Nếu ngày mai các huynh đến thư viện, chỉ sợ sẽ rất vắng vẻ.”
Mấy người ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau.
Thái Việt nói: "Các huynh có muốn cùng đi xem không? Chúng ta đã đặt phòng trước. Đến lúc đó ta dẫn các huynh cùng đi nghe một chút, cơ hội như vậy rất khó có được, lần sau không nhất định sẽ tổ chức ở phủ Tuyên Hòa."
Ngay cả khi tổ chức ở đây, không chắc còn có cơ hội tham gia.
"Hơn nữa, các huynh đều là học sinh, vừa vặn có thể cùng nhau trao đổi, cũng là cơ hội khó có được không phải sao?"
Mấy người vừa nghe, nhất thời ánh mắt lộ ra ánh sáng: "Được, chúng ta đi.”
Về phần đi thư viện báo cáo, chờ bên này kết thúc lại đi cũng không muộn.
Đoàn người đi theo Thái Việt trở về nơi hắn ở, tuy rằng viện tử không lớn, nhưng mấy người du lịch tới nay cũng nếm qua không ít khổ sở, chen chúc vẫn không thành vấn đề.
Ngày hôm sau, chính là thời gian đại hội bắt đầu.
Sáng sớm cả phủ thành đều náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người khẩn cấp từ trong tửu lâu ở đi ra, đi thẳng đến nơi tổ chức đại hội.
Lần này tổ chức trong thành, địa chỉ cách phủ nha không xa.
Đây vốn là viện tử của một đại gia tộc, bởi vì phạm tội bị tịch thu nhà, phòng ốc đã thuộc quyền sở hữu của triều đình.
Hoa tri phủ có một ý nghĩ, muốn xây một khu vườn lớn, làm công viên. Dù sao phủ Tuyên Hòa phát triển phồn hoa nhanh chóng, phủ nha không thiếu tiền.
Hắn còn đặc biệt tìm Thiệu Thanh Viễn thương lượng qua, lại được các quan viên khác của phủ Tuyên Hòa nhất trí tán thành, chuyện cứ như vậy định ra.
Khu vườn này gọi là Thịnh Huệ Viên, tòa nhà chính có ba tầng lầu, đại sảnh ở giữa rất rộng rãi, hoàn cảnh hậu viện cũng đặc biệt tao nhã, hồ nước tuy rằng không lớn, nhưng lại thiết kế rất có hương vị.
Sau khi hoàn thành, khu vườn đã được đưa vào sử dụng nhiều lần.
Phần lớn là tiếp đãi quan viên triều đình, hoặc là phủ thành có chuyện gì trọng đại cần mượn nơi này.
Tất nhiên, cá nhân có nhu cầu, cũng có thể thuê để sử dụng, nhưng kiểm toán nghiêm ngặt hơn, chi phí cho thuê cũng không thấp.
Loại chuyện trọng đại như đại hội thảo luận y thuật là việc quan phủ ủng hộ, thậm chí triều đình còn phái người đứng đầu thái y viện như Tống Đức Giang tới đây, Hoa tri phủ tất nhiên không thu tiền, còn sớm phái nha dịch hỗ trợ duy trì trật tự.
Còn chưa nói, bởi vì đại hội này, người tới nhiều, cũng giúp kéo kinh tế phủ thành, đối với Hoa tri phủ mà nói lại là chuyện tốt.
Cố Vân Đông sáng sớm đã chuẩn bị xong, đi theo Thiệu Thanh Viễn đến Thịnh Huệ Viên.
Đồng hành còn có Trì Trì Bạch Dương, cùng với Trịnh Tuyền Thủy Cao Tử Lôi Kỳ Lỗ Huyên. Về phần Vãn Vãn, bởi vì tuổi còn nhỏ, lúc này không dậy được, chờ sau đó, Thích ma ma tất nhiên sẽ đưa con bé tới.
Đến bên ngoài Thịnh Huệ Viên, vừa gặp đám người Bạch Hàng Thiệu Âm Tống Đức Giang tới.
Bọn họ xem như là nhóm đầu tiên tới đây, phía sau Bạch gia các sư thúc bá khác cũng lục tục vào cửa.
Sau khi đoàn người Cố Vân Đông đi vào thì trực tiếp đi hậu viện. Một lát sau, tân khách cũng ùn ùn kéo đến.
Bởi vì địa điểm là ở trong thành, người lại nhiều, cho nên trừ phi là bệnh nặng hoặc là người lớn tuổi, nếu không sẽ không cho xe ngựa tiến vào đường phố này, phần lớn chỉ có thể đi bộ, dừng xe ngựa ở đường phố khác, miễn cho tắc nghẽn đường xá, sẽ không an toàn.
Đám người Lâm nương tử Tiền tiêu đầu cũng ở giữa đám người, theo dòng người đi tới Thịnh Huệ Viên.
Mấy người đều rất khẩn trương, đi đường cũng bó tay bó chân, lúc đến cửa Thịnh Huệ Viên, một tiêu sư nhìn thoáng qua bên cạnh, không chú ý đã đụng phải người bên cạnh.
Hắn vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, có làm ngươi đau không?”
A Lâm khẽ lắc đầu, chỉ đơn giản nói một câu: "Không có việc gì." Lập tức cẩn thận che chở thiếu niên bên cạnh đi lên lầu hai.
Tiền tiêu đầu nhìn hai chủ tớ một trước một sau rời đi, thấp giọng nói: "Vừa nhìn vị công tử đi ở phía trước kia đã biết nhất định là người quyền quý đi ra, khí độ kia, thần thái kia, còn có hộ vệ bên cạnh hắn, đều không phải người bình thường.”
Thiếu niên phía trước thính tai, mặc dù xung quanh ồn ào, vẫn nghe được lời nói của Tiền tiêu đầu, hắn cười một tiếng: "A Lâm, thả lỏng, đừng căng thẳng như vậy.”
A Lâm thở dài: "Xin lỗi, ta sẽ thả lỏng."
Hai người không để ý tới động tĩnh phía sau nữa, đi thẳng lên lầu hai.
Đám người Lâm nương tử đi chậm hơn nhiều, chủ yếu vẫn là sợ va chạm với quý nhân, bọn họ một đường tới, nhìn thấy mấy người một thân khí phái đều lạnh mặt, bộ dạng cực kỳ không dễ tiếp xúc.
Bọn họ chỉ là dân chúng bình dân, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Chẳng qua đợi đến khi bọn họ lên lầu hai, lúc đứng ở cửa cầu thang, vẫn có một người có dáng vẻ công tử trợn mắt hỏi bọn họ: "Phòng các ngươi ở lầu hai??”
Tiểu Lộ bị dọa giật nảy mình, khẩn trương nắm lấy ống tay áo Lâm nương tử.
Tiền tiêu đầu chắn trước mặt bọn họ, cẩn thận gật gật đầu: "Đúng vậy.”
“Làm sao có thể?” Người nọ giận dữ nói: "Các ngươi dựa vào cái gì mà ở lầu hai?”
Hắn vẻ mặt bất mãn đi về phía mấy người, ánh mắt mang theo khinh bỉ đánh giá bọn họ.
Đồng bạn phía sau người nọ vội vàng kéo hắn, sau đó cười tiến lên nói với Tiền tiêu đầu: "Chúng ta có thể đổi với các ngươi hay không? Chúng ta ở tầng ba, chỉ có gian đó, ngươi xem cần bao nhiêu bạc?”
Lý tiêu sư tiến đến bên tai Tiền tiêu nhỏ giọng nói: "Ta vừa rồi nghe được có người nói, vị trí tốt nhất của Thịnh Huệ Viên chính là sương phòng lầu hai.”
Tiền tiêu đầu hiểu rõ, bởi vì đại hội tổ chức ở đại sảnh lầu một, lầu hai sẽ nhìn rõ ràng hơn cũng nghe rõ ràng hơn, quả thật thuận tiện hơn rất nhiều so với lầu ba.
Công tử kia thấy hắn không nói lời nào, còn muốn bức hỏi thêm hai câu, chỉ thấy cách đó không xa có một người đi tới.
Người đến là một cô nương, trên mặt mang theo nụ cười, trên người mặc trang phục đồng bộ.
Đây là nhân viên tiếp tân của Thịnh Huệ Viên hôm nay, một đường dẫn khách vào, hơn nữa còn là người giới thiệu, và phục vụ.
"Mấy vị khách nhân, có phải có vấn đề gì không? Đứng ở cầu thang này không an toàn, có chuyện gì có thể ngồi xuống từ từ nói?”
Tuy rằng cô nương này người tiếp đãi, nhưng cũng là người của Hầu phủ, hai công tử kia tất nhiên không dám làm loạn ở thời điểm mấu chốt này, lập tức cười cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, chúng ta lên lầu đây.”
Sau đó hai người đẩy nhau đi lên lầu, ngược lại mấy người Tiền tiêu đầu có chút sững sờ nhìn cô nương kia.
Cô nương quay đầu, vẫn mang theo nụ cười: "Mấy vị khách nhân ở trong phòng số mấy? Ta sẽ đưa các ngươi qua đó.”
Lâm nương tử lấy ra thiệp mời: "Bảy, phòng số bảy." Thế tử đưa cho Lý tiêu sư hai ngày trước.
"Bên này mời." Cô nương liền dẫn bọn họ đi đến phòng số 7.
Đưa người đến, cô nương kia lại đi bận rộn với những việc khác.
Đám người Lâm nương tử thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa gõ gõ.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng riêng mở ra, người đang nói chuyện trong phòng nhao nhao quay đầu lại.
Đám người Lâm nương tử cũng có chút gấp gáp, ngược lại người trong phòng đứng lên, đi về phía cửa: "Mấy vị chính là khách nhân từ huyện Phùng tới đúng không? Mau vào đi.”
Đối phương là nam tử, sau khi Tiền tiêu đầu vào cửa, liền chắp tay với hắn: "Tại hạ Tiền Đại Thạch, xin hỏi ngươi là..."
"Ta là quản sự xưởng Cố gia, Tăng Hổ, nơi này đều là người trấn Vĩnh Phúc, đây là Trần trấn trưởng."
Tăng Hổ chỉ vào Trần Lương ở một bên, ông cười nói với đám người Tiền tiêu đầu: "Ngồi đi, đại hội còn chưa bắt đầu, chúng ta ngồi chờ trước.”
Trong phòng này đều là người thôn Vĩnh Phúc trước kia, phòng do Cố Vân Đông chuẩn bị, đã sớm đặt trước rồi.
Khách nhân thật sự quá nhiều, mấy người Lâm nương tử đến muộn, đã không còn chỗ trống cho bọn họ, cho nên chỉ có thể để bọn họ ngồi ghép ở bên này.
Cũng may phòng riêng đủ lớn, mấy người Trần Lương lại dễ ở chung, nói với nhau một tiếng, song phương đều cảm thấy rất tốt.
Thôn Vĩnh Phúc ngày nay, bởi vì phát triển nhanh chóng nên đã trở thành thị trấn Vĩnh Phúc, ngay cả mấy thôn xung quanh cũng sáp nhập vào, đường xá cũng càng làm càng rộng.
Trần Lương từ thôn trưởng trở thành trấn trưởng, tuổi tác tuy rằng càng lúc càng lớn, nhưng tinh thần cũng càng ngày càng tốt.
Ông đời này, làm đến loại trình độ này đã thập phần thỏa mãn.
Bên trong phòng ngoại trừ vợ chồng Trần Lương và Tăng Hổ ra, còn cha con Triệu Trụ có phụ trách quản lý vườn cây ăn quả, cùng với Đại Tiền phụ trách mua sắm.
Trong góc còn có con trai Tăng Hổ là Tăng Gia, Tằng Gia mấy năm trước đọc sách, vốn đã chuẩn bị làm việc ở xưởng Cố gia.
Kết quả sau này thôn Vĩnh Phúc điều kiện tốt hơn đã mở trường, hắn liền trở thành tiên sinh tư thục.
Những người này dưới tay đều quản người, xưởng Cố gia lại rất chú trọng sức khỏe của công nhân, cho nên sự kiện lớn như vậy, Cố Vân Đông tất nhiên cũng sẽ nói bọn họ tới đây.
Biết thêm một số kiến thức y tế, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp cũng có thể có một biện pháp đối phó.
Hôm nay sau khi bọn họ trở về, cũng sẽ truyền đạt phương pháp sơ cứu.
Sau khi đám người Tiền tiêu đầu tiến vào, cửa phòng mới một lần nữa đóng lại.