Chương 1804: Phiên ngoại đi tìm anh trai
Lúc đầu không quen thuộc với nhau, nhất là đám người Tiểu Lộ Lâm nương tử, câu nệ ngồi ở trong góc, uống trà trên bàn.
Cũng may Đổng thị ở xưởng Cố gia nhiều năm làm quản sự nương tử, phương diện giao tiếp đã rất thành thạo. Là người địa phương, Đổng thị đương nhiên làm chủ nhà, cùng các nàng nói chuyện phiếm, giới thiệu cho các nàng bát quái náo nhiệt của phủ Tuyên Hòa và thôn Vĩnh Phúc.
Đúng vậy, tin đồn là một công cụ quan trọng để thúc đẩy giao tiếp giữa mọi người.
Không bao lâu sau đã truyền đến tiếng nói chuyện hưng phấn của mấy người.
Về phần Tiền tiêu đầu bên này càng không cần phải nói, các tiêu sư đi nam xông bắc, tính cách sảng khoái, chuyện gì cũng có thể tán gẫu.
Hai nhóm người vốn xa lạ, rất nhanh đã quen thuộc, bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Thái Việt đưa mấy người Triệu Cảnh vào phòng riêng, đều là thư sinh, không phải càng nhanh có đề tài chung hơn sao? Gần như ngay lập tức đã quen biết.
Lầu hai còn có đám người A Nguyệt Khả Khả cùng với Như Ý Kha biểu cô, vị trí của bọn họ tất nhiên tốt hơn, trên cơ bản là đối diện với đại sảnh dưới lầu.
Cố Như Ý và Ny Ny bằng tuổi nhau, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Về phần Cố Vân Thư, bởi vì là mệnh quan triều đình nên bị Hoa tri phủ quấn lấy không thể thoát thân, hơn nữa còn có quyền quý khác đều có ý kết giao với hắn.
Cho nên hắn vừa mới lên lầu đi vào phòng riêng đã không ngừng có người tới bái phỏng.
Vân Thư ngược lại có thể ứng đối, nhưng trong phòng còn có nữ quyến khác, hơn nữa thê tử cùng muội muội đều vừa mới mang thai không lâu, thật sự không chịu nổi quấy nhiễu.
Hắn dứt khoát ra cửa, chạy đến phòng riêng của Hoa tri phủ, ai có việc thì đi bên kia tìm hắn.
Kha biểu cô lại nhìn trái nhìn phải, có chút kỳ quái hỏi Thường Nha Nha: "Sao không thấy Trì Trì Khiếu Khiếu? Còn Vãn Vãn, giờ này cũng nên tới rồi."
Thường Nha Nha cười nói: "Trì Trì Khiếu Khiếu đã tới từ sáng sớm, nói là muốn hỗ trợ. Nhưng hậu hoa viên nhân thủ nhiều, cũng đã chuẩn bị xong tất cả, hiện tại không biết chạy đi đâu, hai đứa thích chạy tán loạn khắp nơi, giống như khỉ vậy, thật sự quản không được. Về phần Vãn Vãn, chắc đã đi tìm Vân Đông?”
Kha biểu cô nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, chỉ là bên cạnh không có mấy đứa nhỏ, cả người bà không được tự nhiên.
Nhưng mà giờ phút này Vãn Vãn bị nghĩ là đi hậu hoa viên tìm Vân Đông, lại vừa mới đi vào đại sảnh Thịnh Huệ Viên không lâu.
Tiểu cô nương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trì Trì Khiếu Khiếu ở lan can thang lầu hai.
Vãn Vãn vui vẻ, cầm vạt chiếc váy nhỏ mình thích chạy lên cầu thang.
Đáng tiếc bậc thang có chút cao, tiểu cô nương ăn mặc lại phức tạp, đi lại vô cùng vất vả.
Cô nương đãi khách đi lên muốn bế cô bé đi lên, Vãn Vãn nhỏ bé vung tay lên: "Ta tự mình đi, ta có thể.”
Cô nương kia cũng chỉ có thể lui ra phía sau, trơ mắt nhìn tiểu cô nương cố sức đi lên cầu thang.
Cũng may lúc này khách nhân nên tới đều đã tới nên trên cầu thang không có người, bằng không một người không chú ý sẽ giẫm lên cô nhóc này.
Qua gần một khắc đồng hồ, Vãn Vãn rốt cuộc cũng dựa vào nghị lực của bản thân, thiên tân vạn khổ đứng ở địa bàn lầu hai.
Tiểu cô nương vui vẻ ngẩng đầu: "Ca ca, tiểu cữu cữu, ta..."
Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, tiểu cô nương nhìn trái nhìn phải, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Người, người đâu? Ca ca biến mất?"
Vãn Vãn chạy về phía trước vài bước: "Ca ca??"
Tiểu cô nương có chút mất hứng, vòng tay trước ngực hừ lạnh, chân nhỏ cũng giẫm mạnh, trong miệng lẩm bẩm: "Quá hư rồi, bỏ lại Vãn Vãn, lòng ta thật muốn vỡ vụn.”
Nói xong, cúi đầu, lấy ra một cái bánh mì nhỏ từ trong túi, một ngụm cắn sạch, tiếp tục khiển trách: "Quá đáng rồi..."
"Két" một tiếng, cửa phòng phía sau đúng lúc này mở ra.
Vãn Vãn theo bản năng quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên trong phòng.
Thiếu niên nhìn má nhỏ của cô bé phồng lên, lập tức cười: "Vãn Vãn?"
"Ồ, ngươi biết ta?" Vãn Vãn nghiêng đầu, dùng sức suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ được hắn là ai.
Thiếu niên cười mà không đáp, ngồi xổm xuống mặt đối mặt với cô bé: "Sao muội lại đứng một mình ở chỗ này?"
“Ta tìm ca ca." Cô nhóc thở dài một hơi như tiểu đại nhân: "Hắn đột nhiên không thấy đâu, thật sự là làm cho người ta lo lắng, ngươi đã gặp qua hắn chưa?”
Nói xong, lại cắn một miếng bánh mì nhỏ.
Thiếu niên lắc đầu: "Chưa từng thấy qua.”
Sau đó quay đầu nói với người đàn ông phía sau: "A Lâm, mang thịt khô trên bàn đến đây cho cô bé nếm thử."
A Lâm lập tức bưng đĩa tới trước mặt Vãn Vãn.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, nhìn hai người, vẻ mặt mê mang.
Chẳng lẽ mình lớn lên quá đáng yêu sao? Lần đầu tiên gặp mặt đã cho mình ăn?
Mới nghĩ vậy, phía sau truyền đến giọng nói của Bạch Ung: "Vãn Vãn, Vãn Vãn à, con chạy chậm một chút, ông nội lớn tuổi, không đuổi kịp con đâu.”
Nói là nói như vậy, nhưng Bạch Ung đi đường vẫn rất chậm rãi, một chút ý tứ muốn đuổi theo cũng không có.
Vãn Vãn trong nháy mắt không thèm quan tâm hai người trước mặt, quay đầu chạy trở về, bàn tay nhỏ bé nắm tay Bạch Ung: "Thái gia gia cháu đỡ ông, ông không cần gấp gáp, chúng ta không vội vàng, chậm rãi đi."
“A, à, Vãn Vãn nhà chúng ta thật sự tri kỷ." Bạch Ung cười tủm tỉm, nhìn cô nhóc bên cạnh, râu ria đã cao hứng vểnh lên: "Vãn Vãn không tìm thấy ca ca?"
“Đúng vậy, ca ca không chờ con, con muốn tìm hắn tính sổ."
Bạch Ung 'Ừm' gật gật đầu: "Đúng vậy, hắn một chút cũng không biết thông cảm cho người khác, chờ chúng ta tìm được hắn, sẽ đánh hắn một trận.”
Vừa dứt lời, tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn Bạch Ung: "Thái gia gia, sao người lại nhẫn tâm như vậy? Ông không thể đánh ca ca cháu, không ai có thể đánh, nếu không cháu sẽ phớt lờ ông, cháu sẽ tuyệt giao với ông."
Bạch Ung: "Vãn Vãn không nỡ sao? Vậy làm sao bây giờ, hắn chọc Vãn Vãn nhà chúng ta tức giận, không nên bị trừng phạt sao?"
“Nên."
"Vậy Vãn Vãn cảm thấy hình phạt gì thì tốt hơn?"
Hai hàng lông mày nhỏ của tiểu cô nương đã muốn vặn lại cùng một chỗ, một lúc lâu sau ánh mắt sáng lên: "Vậy vậy, vậy thì trừng phạt ca ca hôm nay uống nước nhét kẽ răng."
Bạch Ung: "…"
Thiếu niên đứng ở cửa phòng riêng: "..."
Trừng phạt này của cô nhóc, thật đúng là rất nặng nha.
Hơn nữa hình phạt này Trì Trì còn phải tự mình làm, phải không?
Nhưng Vãn Vãn rất hài lòng, cô nhóc ngẩng đầu hỏi Bạch Ung: "Thái gia gia cảm thấy có được không?”
Bạch Ung gian nan gật đầu một cái, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng: "Được chứ.”
Vãn Vãn yên tâm, lại nắm tay ông ấy: "Thái gia gia đi chậm một chút, cháu đỡ ông.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một lần nữa trở lại cửa sương phòng vừa rồi.