Chương 1805: Phiên ngoại tới tìm đại phu trị bệnh
Bạch Ung cười nói với thiếu niên: “Vãn Vãn nghịch ngợm, quấy rầy các ngươi rồi.”
Thiếu niên vội lắc đầu: “Không quấy rầy, cô bé rất đáng yêu, cũng rất ngoan.”
Điểm này Bạch Ung vô cùng đồng ý, nghe có người khen cháu gái nhỏ của mình, Bạch Ung không kiềm được vui mừng, nhìn thiếu niên trước mặt cũng càng thêm thuận mắt.
Nhưng mà nhìn một lúc, ông không nhịn được hơi nhíu mày.
“Ngươi…” Ông lại đánh giá thêm một hồi: “Ngươi tới phủ Tuyên Hòa tìm thầy thuốc đúng không?”
Thiếu niên sửng sốt, dừng một chút mở miệng: “Cũng có thể nói như vậy.”
Bạch Ung vuốt ve râu của mình, phất tay áo lên, nói: “Ngươi đưa tay ra đây, ta bắt mạch cho ngươi.”
Thiếu niên lại do dự không nhúc nhích, ngược lại A Lâm đứng phía sau hắn, vẻ mặt nôn nóng thúc giục: “Thiếu gia, mau để cho lão tiên sinh xem thử…”
Bạch Ung là thần y, vốn dĩ luôn kiêu ngạo, đặc biệt hiện tại rất ít khi xem bệnh cho người khác, không còn kiên nhẫn như lúc trước.
Lúc này ông ấy chủ động xem bệnh cho người ta, đối phương lại còn cọ tới cọ lui, ông lập tức cảm thấy không vui.
“Không cho thì thôi vậy.”
Nói xong thì dẫn Vãn Vãn đi, ai ngờ người nam nhân tên A Lâm kia đột nhiên ‘bụp’ một tiếng quỳ trước mặt Bạch Ung: “Xin lão tiên sinh dừng bước, quả thật thiếu gia nhà ta tới tìm thầy trị bệnh, chỉ là thiếu gia có điều băn khoăn, lúc này mới hơi chần chờ.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt lo lắng.
Cuối cùng thiếu niên thầm thở dài, bảo hắn đứng lên.
Ngay sau đó nghiêng người, nói với Bạch Ung: “Mời lão tiên sinh vào trong nói chuyện.”
Bạch Ung khẽ hừ một tiếng, lúc này ông cảm thấy không được vui.
Không ngờ tay lại bị người khác kéo, ông một cúi đầu, nghe Vãn Vãn nói: “Thái gia gia, vào trong thôi. Vừa rồi tiểu ca ca nói muốn mời cháu ăn thịt khô, cháu cảm thấy hơi ngại. Nhưng nếu ông chữa bệnh cho huynh ấy, cháu ăn thịt khô sẽ không cảm thấy khó xử nữa.”
Bạch Ung: “…” Cháu thật sự là một đứa bé lanh lợi.
Nhưng ai bảo ông lại nghe lời tiểu cô nương nói chứ, lập tức không nói hai lời kéo tay cô bé vào trong phòng riêng.
A Lâm thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa phòng lại.
Bạch Ung bế Vãn Vãn ngồi xuống ghế dựa trước, thiếu niên lại đẩy thịt khô đến trước mặt cô bé, nói: “Thịt khô này là đặc sản của quê ta, muội nếm thử xem.”
Bạch Ung nhìn thoáng qua, nói thầm một câu: “Cắn được sao?”
Sau khi Vãn Vãn nhận được sự cho phép của Bạch Ung, liền cầm một miếng bỏ vào trong miệng, nghe vậy lập tức nói: “Nó hơi giòn, có thể cắn, thái gia gia cũng ăn đi.”
Bạch Ung nghẹn một chút, nhìn sang chỗ khác, sau đó nói: “Được rồi, đưa tay ra đây, ta xem thử.”
Bạch Ung không mang theo gối kê tay bắt mạch, không ngờ A Lâm kia lại như đã sớm có chuẩn bị, cũng không biết lấy ra từ nơi nào một cái.
Khóe miệng Bạch Ung khẽ giật, nhìn thiếu niên vén tay áo đặt lên gối kê tay bắt mạch.
Thiếu niên hơi gầy, cổ tay cũng nhỏ, nhưng cơ bắp lại căng chặt, hơn phân nửa là một người biết võ.
Bạch Ung liếc mắt một cái, sau đó đặt tay lên, nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận cảm nhận.
Không bao lâu, ông cau mày thu tay về.
“Trúng độc.”
“Vâng.” Thiếu niên gật đầu: “Ba năm rồi.”
Bạch Ung có chút đáng tiếc: “Có điều không kịp thời giải độc, tuy rằng độc tố đã bị ép ra, nhưng căn nguyên vẫn chưa trừ tận gốc. Cho dù sẽ không lấy tính mạng của ngươi, nhưng thỉnh thoảng sẽ tái phát, đúng không?”
Thiếu niên trầm mặc, Bạch thần y không hổ là Bạch thần y.
Đích xác như thế, độc hắn trúng tương đối phức tạp, không phải loại dễ giải. Cho dù bên cạnh hắn cũng có đại phu có y thuật cao minh, nhưng đại phu không có thuốc giải cũng khó làm.
Không có thuốc giải, đại phu kia chỉ có thể đi nước cờ mạo hiểm, dùng kim châm phong bế độc tố trước, tránh di chuyển toàn thân. Sau đó bắt đầu chuyên tâm điều chế thuốc giải, nhưng độc dược phức tạp, đương nhiên thuốc giải cũng không dễ nghiên cứu. Chỉ trong một ngày, độc tố sắp không ngăn chặn được, rốt cuộc cũng tìm ra được phương thuốc, nhưng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm là thuốc giải.
Mặc dù bây giờ độc tố đã biến mất, nhưng giống như Bạch Ung nói, vẫn chưa diệt trừ được gốc rễ, hơn nữa cũng không thể loại bỏ.
Trong ba năm, đã có tám lần phát tác độc tính.
Trước kia cứ gần nửa năm phát tác một lần, nhưng trong khoảng thời gian này, lại thường xuyên phát tác.
Hơn nữa khi phát tác lại vô cùng đau đớn, ước gì có thể chết ngay lập tức.
Những thứ này, cho dù thiếu niên không nói, Bạch Ung cũng có thể nhìn ra.
A Lâm lại tràn đầy kỳ vọng nhìn Bạch Ung, nếu ngay cả thần y cũng không trị được, vậy thì thật sự không còn hy vọng. Nhưng hắn cảm thấy thần y nhất định sẽ có cách, vừa rồi ông ấy còn chưa bắt mạch, chỉ cần nhìn đã có thể nhìn ra chuyện thiếu gia nhà bọn họ trúng độc.
Quả nhiên, ngay sau đó, nghe được Bạch Ung nói: “Độc này của ngươi, thật ra ta có thể giúp ngươi trị tận gốc.”
Trên mặt A Lâm vui vẻ, ngay cả thiếu niên cũng hơi thở ra.
“Nhưng mà…” Bạch Ung sờ cằm, muốn nói lại thôi.
A Lâm cảm thấy căng thẳng: “Nhưng mà sao ạ? Có phải dược liệu giải độc rất khó tìm không? Lão gia cứ nói thẳng, chúng ta có thể đi tìm.”
Bạch Ung lắc ngón tay với hắn: “Tuy dược liệu khó tìm, nhưng ta đều có, quan trọng vẫn là phương pháp giải độc.”
“Vậy…”
“Chỉ là ta nghĩ, vì sao ta phải cứu ngươi chứ? Hao tâm tổn trí, thời gian đó, ta nằm nghỉ không tốt hơn sao?”
A Lâm có chút vội vàng: “Nhưng, nhưng thiếu gia nhà chúng ta là, là…”
“A Lâm.” Thiếu niên ngăn cản hắn, lắc đầu với hắn, ngay sau đó hỏi Bạch Ung: “Lão gia có yêu cầu gì không? Nếu ta có thể làm, tuyệt đối sẽ không chối từ.”
“Yêu cầu ư.” Bạch Ung bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Ta sống đến từng tuổi này, hình như cũng không có thứ gì đặc biệt muốn theo đuổi, nếu có thứ ta muốn, cũng có rất nhiều người đem đến trước mặt ta.”
A Lâm nghe thế, ước gì mình có thể quỳ xuống lần nữa.
Nhưng mà rất nhanh, Bạch Ung cúi đầu nhìn về phía Vãn Vãn.
Vừa nhìn ông đã sợ ngây người, mở to mắt nhìn một đĩa đầy thịt khô hiện giờ chỉ còn lại một nửa.
Ông lập tức đẩy đĩa ra xa, Vãn Vãn ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu, trong miệng còn nhai thịt khô, hai má phồng lên.
“Thái gia gia làm gì vậy?”
“Còn hỏi ta làm gì sao, Vãn Vãn, con ăn quá nhiều. Nếu sau đó cha con biết, nhất định sẽ mắng ta.”
Vãn Vãn lau bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ, vỗ vai thái gia gia của mình, an ủi ông: “Sẽ không đâu, ông chính là trưởng bối, nếu cha cháu mắng ông, ông có thể mắng ông ấy bất hiếu, ông ấy sẽ không dám nữa. Hơn nữa, hơn nữa ông không nói, cha cháu cũng không biết.”
Nói xong, tay nhỏ chống bàn đứng lên ghế, lại muốn kéo đĩa thịt khô kia trở lại.
Lần này thiếu niên lại duỗi tay ngăn cản cô bé, tiểu Vãn Vãn tức giận xoay đầu: “Huynh muốn đổi ý? Đã nói là cho ta ăn, nói dối huynh sẽ bị phì.”
Thiếu niên dở khóc dở cười: “Tất nhiên là đều cho muội, nhưng mà muội ăn quá nhiều. Cái này có thể làm món ăn vặt, nhưng không thể làm món chính, muội mang về từ từ ăn, thế nào?”
Cũng do hắn sơ suất, vừa rồi lo nói chuyện với Bạch lão gia, không chú ý tới tiểu cô nương ăn nhanh như vậy.