Chương 1806: Phiên ngoại Vãn Vãn quyết định
Vãn Vãn ngồi trở lại, khoanh tay, dáng vẻ vô cùng mất hứng.
Bạch Ung thấy thế, trợn tròn mắt, đột nhiên nói: “Vãn Vãn, vị công tử này bị trúng độc, ông có thể cứu hắn. Nhưng ông lại không nghĩ ra lý do để cứu hắn, bằng không, cháu quyết định đi, muốn cứu hắn hay không, hả?”
Tiểu cô nương cau mày, vẻ mặt ông đang làm khó cháu.
A Lâm lại lo lắng, đặc biệt giờ phút này trong tay thiếu gia nhà hắn còn đang cầm đĩa, tránh xa tầm với của Vãn Vãn.
Chuyện này, lỡ như tiểu cô nương tức giận, trực tiếp từ chối thì phải làm sao bây giờ?
Vãn Vãn lại xoay đầu, liếc nhìn thiếu niên, ánh mắt hắn gần như không thay đổi, thậm chí không bởi vì lời nói của Bạch Ung mà có bất cứ dáng vẻ ân cần lấy lòng cô bé.
Tiểu cô nương khẽ thở dài, tựa hồ rất nặng nề, mím môi nhỏ, vô cùng không cam lòng nói: “Ông cứu đi.”
Bạch Ung cười ha ha: “Vì sao? Hắn cũng không cho cháu ăn thịt khô, cháu còn muốn cứu hắn?”
“Thái gia gia, ông không thể nông cạn như vậy, cảm thấy người ta không cho mình ăn thì là người xấu, lập tức muốn trả thù, đây là không đúng.”
Bạch Ung: “…” Chẳng lẽ ta nông cạn sao?
Vãn Vãn quay lại, nghiêm túc giáo dục ông: “Thái gia gia, tuy vị ca ca này không cho cháu ăn thịt khô, nhưng hắn là vì tốt cho cháu, chúng ta không thể không biết tốt xấu.”
Ừm, hiện tại là ta không biết tốt xấu, Bạch Ung vô cảm nghĩ.
Nhưng không có cách nào, ai bảo đây là đứa chắt gái yêu quý của ông chứ? Nếu đã nói nghe cô bé, vậy thì cứ nghe cô bé đi, bằng không cả ngày hôm nay có thể ông sẽ phải chịu sự yêu thích giáo dục của cô bé.
Bạch Ung thở dài: “Được rồi, vậy ông sẽ giải độc cho hắn.”
Vãn Vãn lập tức vui mừng.
Bạch Ung duỗi tay xoa hai bím tóc nhỏ trên đầu cô bé.
A Lâm cũng thả lỏng, ánh mắt mang theo cảm kích nhìn Vãn Vãn.
Tiểu cô nương lại rất phiền muộn, hiện tại người lớn quá khó chăm sóc, suy nghĩ đều đặc biệt ấu trĩ, thật khiến nàng khó xử.
Cô bé kéo bím tóc nhỏ của mình, vốn bím tóc đã bị Bạch Ung xoa còn bị cô bé kéo như vậy nên hoàn toàn bung ra.
Tiểu cô nương nháy mắt hoảng sợ, vội vàng che đầu mình lại: “Vãn Vãn khó coi, khó coi.”
Bạch Ung nhất thời chột dạ, lập tức nghiêm túc nói: “Đẹp đẹp, Vãn Vãn chúng ta cho dù đầu tóc rối bù cũng là cô nương đẹp nhất. Không sao cả, ông sẽ cột tóc lại cho con ngay, bảo đảm trông như tiên nữ.”
Vãn Vãn quay đầu, quyết đoán cự tuyệt: “Không cần, tóc sẽ bị thái gia gia kéo trọc mất.”
Ông ấy cũng không phải chưa từng chải tóc cô bé, đó quả thực là trải nghiệm vô cùng thảm, ở trong thâm tâm nhỏ bé của Vãn Vãn đã để lại bóng ma không thể xóa nhòa.
Nhưng ở đây có ba đại nam nhân, Bạch Ung cảm thấy ngoại trừ mình còn có chút kinh nghiệm ra, còn lại hai người kia càng tệ hơn.
Trong lúc ông còn đang nghĩ đến việc ra ngoài gọi một cô nương vào, A Lâm đột nhiên ngồi xổm xuống, nói với Vãn Vãn: “Ta chải cho người nhé, trong nhà ta có một muội muội, lúc con bé còn nhỏ, đều là ta buộc tóc cho muội ấy.”
Vãn Vãn mở to hai mắt: “Thật sao?”
“Thật.” A Lâm nói: “Chúng ta đi chải tóc, để lão gia và thiếu gia nhà chúng ta nói chuyện, thế nào?”
Vãn Vãn suy nghĩ một lúc, không chút do dự vứt bỏ Bạch Ung, che đầu mình đi theo A Lâm đến phía sau bình phong bên kia, thắt bím tóc xinh đẹp.
Bọn họ vừa đi, vẻ chột dạ cùng sủng nịnh trên mặt Bạch Ung lập tức biến mất.
Thiếu niên thấy ông thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, vẫn không tránh được một tia lo lắng.
Ông liếc nhìn thiếu niên, nói: “Nếu ta đã quyết định giải độc cho ngươi, ngươi cũng nên nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai chứ?”
Thiếu niên ngẩn người, mím môi.
Bạch Ung cười nói: “Ta lúc còn trẻ cũng từng đi du ngoạn khắp nơi, kiến thức không quá nhiều nhưng cũng không ít. Ngay cả thịt khô hôm nay ngươi lấy ra, ta cũng từng ăn qua, có điều muốn nói thịt khô này là đặc sản nơi nào, vậy thì không thể không kể đến Lê Quốc. Ngươi là người Lê Quốc sao?”
Thiếu niên cười khổ, biết không giấu được ông ấy.
Vì thế hắn gật đầu: “Đúng vậy, ta đến từ Lê Quốc.”
“Từ Lê Quốc ngàn dặm xa xôi tới đây tìm thầy trị bệnh, thật không dễ dàng.” Bạch Ung đánh giá hắn: “Độc của ngươi cũng không phải người bình thường có thể trúng, đến từ Lê Quốc, không phải phú thì là quý, tên gọi là gì?”
“Ta tên là Lâu Ngọc.” Thiếu niên nói.
Lâu Ngọc? Lâu?
Bạch Ung híp mắt lại, thấp giọng nói: “Họ Lâu, chính là họ của hoàng thất Lê Quốc.”
“Đúng vậy, ta là… Hoàng tử Lê Quốc.” Hắn cười nói: “Đương nhiên, ta ở Đại Tấn cũng có tên, tên là Tống Nham.”
Bạch Ung mở to hai mắt: “Tống, Tống Nham? Ngươi là Tống Nham?”
Thiếu niên này, cũng chính là Tống Nham năm đó được Lê Hoàng nhận về, thận trọng đứng dậy, cung kính cúi chào Bạch Ung: “Tống Nham từng gặp qua thái gia gia.”
Bạch Ung tới tuổi này, kỳ thật đã rất chuyện gì có thể khiến ông kinh ngạc.
Thế nhưng, giờ này khắc này nhìn thiếu niên trước mặt, ông vẫn cảm thấy không chân thật.
Tống Nham, là đứa bé được Thanh Viễn và Vân Đông nhận nuôi nhưng nhiều năm chưa từng gặp qua, cứ như vậy đứng ở trước mặt mình?
Đương nhiên Bạch Ung biết lai lịch của Tống Nham, dù sao hắn cũng là hoàng tử của Lê Quốc. Nếu năm đó không nhờ hắn, Lê Quốc và Đại Tấn cũng sẽ không dừng chiến đơn giản như vậy, hai nước cũng không thể hòa bình nhiều năm như vậy.
Thấy Tống Nham thận trọng như vậy, ông vội vàng đỡ lấy hai tay hắn: “Được rồi được rồi, cũng không cần nhiều lễ như vậy.”
Tuy Bạch Ung chưa tùng ở chung với đứa nhỏ này, nhưng cũng nghe qua từ miệng cháu trai, cháu dâu và Trì Trì không ít chuyện về Tống Nham.
Trôi qua nhiều năm như vậy, cũng không biết rốt cuộc hắn sống như thế nào.
“Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện.” Bạch Ung chỉ ghế trước mặt.
Thái độ Tống Nham vẫn luôn ôn hòa, hắn lo Bạch Ung không tin, vì vậy lấy tín vật trên người ra.
Bạch Ung kiến thức rộng rãi, tất nhiên nhận ra. Hơn nữa Tống Nham còn có thể lấy ra đồ năm đó Thiệu Thanh Viễn cho hắn, thân phận cũng không có chỗ nghi ngờ.
Bạch Ung chỉ cảm thấy kỳ quái: “Nếu ngươi tới phủ Tuyên Hòa, vì sao không đi tìm A Dục… À, cũng chính là Thanh Viễn? Còn có, độc trên người của ngươi, nếu ba năm trước đã trúng, vì sao đến bây giờ mới đến? Kỳ thật chỉ cần ngươi gặp Thanh Viễn, bọn họ không thể bỏ mặc ngươi, hiện tại y thuật của Thanh Viễn cũng không kém ta bao nhiêu, hắn cũng có năng lực giúp ngươi giải độc.”
Tống Nham vội nói: “Cháu biết, cháu đương nhiên biết bản lĩnh của cha nuôi, chỉ là… Cháu không nghĩ ra đối mặt với bọn họ như thế nào nên chờ một thời gian. Hơn nữa, cháu cũng không muốn để cha mẹ nuôi cho rằng cháu tới tìm bọn họ là vì độc trên người cháu.”
Có đôi khi càng để ý, thì càng băn khoăn.
Bạch Ung thật ra có thể hiểu được, cho nên ông cũng không quản nhiều: “Được, việc này các ngươi tự mình giải quyết, để ta giải độc cho ngươi trước. Nhưng trước đó, ngươi đến tìm được nơi giải độc thích hợp, ta cần một nơi có suối nước nóng.”