Chương 1807: Phiên ngoại, Vãn Vãn nóng tính
Suối nước nóng ư?
Cái này, Tống Nham không rõ lắm, dù sao hắn cũng mới đến phủ Tuyên Hòa không bao lâu, không biết gần đây có thứ gì.
Nhưng hắn có thuộc hạ, đi hỏi thăm rất nhanh sẽ biết.
Bởi vậy hắn lập tức đồng ý: “Thái gia gia yên tâm, cháu sẽ mau chóng tìm được suối nước nóng.”
Mới vừa thắt chặt hai bím tóc nhỏ, Vãn Vãn cảm thấy mình đã thành tiên nữ, lập tức chạy từ phía sau bình phong ra khoe khoang, vừa lúc nghe được ba chữ suối nước nóng này.
Lập tức nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Hai người muốn ngâm mình trong suối nước nóng sao? Cháu biết ngoài thành có một chỗ, cha mẹ thường lén trốn cháu đi.”
Lại nói tiếp còn rất tức giận, tuổi cô bé còn nhỏ, nhưng có đi một lần, lần đó là cả nhà cùng đi.
Ban đầu cô bé cho rằng mọi người đều giống nhau, rốt cuộc có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, người một nhà sao có thể gạt nhau chứ?
Ai ngờ cha mẹ rất nhiều lần để cô bé đi theo ca ca ra ngoài chơi, kết quả bọn họ lại đi… Ngâm - suối - nước - nóng.
Nếu không phải cô bé nghe trộm được, hiện tại còn chẳng hay biết gì cả.
Cô bé rất nóng tính, nhưng nhận đủ một rương lễ vật mới tha thứ cho cha mẹ.
Lúc này nghe được ông nội và Tống Nham nhắc tới suối nước nóng, đôi mắt lập tức sáng lên: “Thái gia gia muốn đi ngâm suối nước nóng sao?” Đến lúc đó cô bé cũng có thể đi theo: “Ngoài thành có một thôn trang, chính là nơi lần trước tổ chức đại hội thảo luận y thuật, thôn trang kia có suối nước nóng.”
Bạch Ung ngay từ đầu không nghĩ tới, lúc này nghe cô bé nhắc tới, đột nhiên vỗ đùi mình một cái: “Đúng vậy, địa điểm tổ chức lần trước không phải có suối nước nóng sao?”
Tống Nham và A Lâm liếc nhìn nhau: “Lão gia yên tâm, chúng ta sẽ thương lượng với chủ nhân của thôn trang.”
Trước mặt Vãn Vãn, Tống Nham không gọi ông là thái gia gia.
Bạch Ung gật đầu: “Được, vậy giao cho các ngươi, có điều cũng không cần vội vàng, mấy ngày nay ta cũng không có thời gian nhàn rỗi. Đại hội thảo luận y thuật phải tổ chức ở đây ba ngày, ngay sau đó chư vị đại phu đến các thôn tiến hành chữa bệnh miễn phí. Chờ bọn họ đi chữa bệnh thì ta không còn việc gì nữa, vừa lúc có thể giải độc cho ngươi.”
“Vâng, vất vả cho lão gia.” Ánh mắt Tống Nham hơi tỏa sáng: “Có yêu cầu gì, lão gia cứ việc phân phó.”
Trong lúc mấy người nói chuyện, dưới lầu đã truyền đến tiếng chiêng.
Khiến mấy người trong sương phòng đều yên tĩnh.
Bạch Ung nói: “Đại hội bắt đầu rồi.”
“Nếu Lão gia và Vãn Vãn không chê thì ở trong phòng chúng ta xem đi. Trong sương phòng này cũng chỉ có hai người là ta và A Lâm, cũng thanh tịnh.”
Bạch Ung tất nhiên không ý kiến, ông nhìn về phía Vãn Vãn, tiểu cô nương tựa hồ có chút suy tư, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Vì thế mấy người di chuyển đến bên cửa sổ, ánh mắt Vãn Vãn dừng trên đĩa thịt khô ở trên bàn kia, thừa dịp người khác không chú ý, móng vuốt nhỏ lặng lẽ lướt qua.
Suýt nữa tới, đột nhiên cơ thể bay lên không trung, cả người bị ôm lên.
Cô bé khiếp sợ nhìn về phía Tống Nham, hắn giống như không nhìn thấy hành động của cô bé, cười mở miệng: “Cửa sổ bên này khá cao, Vãn Vãn không nhìn thấy, ta ôm muội lên xem, được không?”
Tiểu cô nương chẹp miệng, đầu nhỏ yếu ớt gục xuống: “Được.”
Bạch Ung ở bên cạnh cười trộm, cũng may lúc này bên ngoài sương phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
A Lâm ra mở cửa, bên ngoài là tiểu nhị cô nương đang đứng, bưng khay đi vào: “Chào khách quý, đây là một ít thức ăn điểm tâm do đại hội chuẩn bị, khách quý có thể vừa xem vừa thưởng thức.”
Trong lúc nói chuyện, người cũng đi vào.
Ai ngờ vào phòng lại nhìn thấy Bạch Ung và Vãn Vãn, tiểu nhị cô nương khẽ sửng sốt.
Chỉ là rất nhanh, cô nương đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười. Nàng đặt khay lên trên bàn, bay từng đĩa điểm tâm lớn nhỏ lên trên mặt bàn, ngay sau đó hỏi: “Ngoại trừ điểm tâm, chúng ta còn chuẩn bị rượu, không biết các vị khách quý có muốn uống gì không?”
Tống Nham thật hoài niệm những món ngon mẹ nuôi làm khi hắn còn nhỏ, nghe vậy hắn không khỏi cảm thấy hứng thú: “Có loại rượu gì?”
Thức ăn giống nhau, đậu phộng hạt dưa mứt hoa quả, còn có cả bánh quy nhỏ, kẹo cùng với một ít trái cây cùng món kho.
Số lượng không nhiều lắm, nhưng chủng loại thật ra khá phong phú.
Về phần đồ uống có lẽ là tùy theo sở thích của mỗi người.
Quả nhiên, cô nương kia cười nói: “Chúng ta có trà Long Tỉnh phổ nhị, trà sữa, trà hoa, trà trái cây, còn có chút ít rượu trái cây. Bởi vì đây là nơi tương đối nghiêm trang nên chúng ta không cung cấp rượu mạnh, thỉnh khách nhân thứ lỗi.”
Tống Nham gật đầu: “Ta uống trà trái cây.”
Hắn nhìn về phía Bạch lão gia tử, ông ấyđúng lý hợp tình: “Trà sữa.”
Tiểu nhị cô nương mỉm cười: “Xin lỗi lão gia tử, Hầu gia nói ngài không thể uống trà sữa, lượng đường hơi cao.”
Lâu lâu uống một ít thì không sao, nhưng hôm qua từ sau khi vào phủ Tuyên Hòa lão gia tử đã uống không dưới năm bát lớn trà sữa rồi, làm Hầu gia và Hầu phu nhân đều hoảng hồn.
Bạch Ung còn hy vong cô nương này không biết mình, chắc không biết những chuyện kia, kết quả lại chẳng như ý muốn.
Ông hừ lạnh một tiếng: “Ngươi bỏ ít đường đi một chút không phải được rồi à?”
“Không được đâu, lão gia tử.”
Bạch Ung cực kỳ tức giận.
Vãn Vãn ngồi bên cạnh che miệng cười khúc khích, hừ, vừa rồi ông ấy không cho mình ăn thịt khô. Chính ông ấy cũng tham ăn, còn không biết xấu hổ chê nàng ăn nhiều, đây chính là thượng bất chính hạ tắc loạn mà.
Bạch Ung hít sâu một hơi, dù sao ông cũng không thể chơi xấu trước mặt tiểu bối mới gặp lần đầu. Ông đành lùi một bước nói: “Vậy, trà hoa đi.”
“Vâng.”
Cô nương kia cuối cùng nhìn về phía A Lâm, hắn liếc mắt nhìn lão gia tử một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.
Bạch Ung dựng râu trừng mắt: “Ngươi muốn uống trà sữa thì uống đi, không cần phải nhìn ta, chẳng lẽ ta lại cướp của ngươi chắc?”
A Lâm đúng thật là sợ như vậy.
Có điều hắn tới từ Lê Quốc, Lê Quốc cũng có trà sữa được truyền sang, nhưng nó vẫn không giống với đồ chính tông, hơn nữa giá cả còn rất mắc.
Nếu đã tới phủ Tuyên Hòa, đương nhiên phải uống đồ chính gốc rồi, dù sao trà sữa chính hiệu vốn xuất phát từ Tân Minh Các.
Vì thế hắn rút kinh nghiệm xương máu, vẫn nói với nữ tiểu nhị: “Ta uống trà sữa.”
“Được ạ.”
Nữ tiểu nhị mỉm cười đồng ý, xoay người đi lấy đồ uống.
Ngoài cửa có chiếc xe đẩy, trên xe đẩy có đủ loại đồ uống và thức ăn, đẩy đi đẩy lại rất tiện.
Bưng trà nước lên xong, cô nương kia lại lấy một ly sữa bò đặt trước mặt Vãn Vãn: “Tiểu tiểu thư, đây là của ngài.”
Vãn Vãn ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Nữ tiểu nhị mềm nhũn cả tim, nàng đặt hết đồ xuống rồi lui ra ngoài, đóng cửa sương phòng lại.
Vãn Vãn cầm cốc của mình, uống ừng ực hai ngụm to. Lúc này mới nhìn lại cảnh tượng dưới đại sảnh một lần nữa.
Đại sảnh rất lớn, ở giữa có một cái đài cao hình tròn. Thịnh Huệ Viên được xây với mục đích làm nơi tổ chức các loại sự kiện trọng đại, vì vậy ngay từ lúc ban đầu nơi này đã được sử dụng thiết kế độc đáo, lợi dụng đặc tính giúp khuếch đại âm thanh trên bục cao.
Cho nên, lúc này Thiệu Thanh Viễn đứng ở trên đài cao nói chuyện, tiếng nói của hắn vang vọng, làm khách khứa trên lầu 3 cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng.