Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1808 - Chương 1808. Phiên Ngoại Lôi Kỳ Lên Đài

Chương 1808. Phiên ngoại Lôi Kỳ lên đài Chương 1808. Phiên ngoại Lôi Kỳ lên đài

Chương 1808: Phiên ngoại Lôi Kỳ lên đài

“Các vị khách mời, hoan nghênh tới Thịnh Huệ Viên, tham dự đại hội nghiên cứu y thuật ba năm một lần. Ta không nói nhiều lời dư thừa nữa, chắc mọi người cũng đã biết ý nghĩa của đại hội lần này rồi. Hiện tại ngay tại đại sảnh này đều là những vị đại phu y thuật cao minh không quản xa ngàn dặm chạy tới. Kế tiếp, bọn họ sẽ giảng giải và thảo luận những phương pháp chẩn trị những ca bệnh mà mình qua gặp mấy năm nay.”

Thiệu Thanh Viễn không nói nhiều, lời dạo đầu cũng là đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mọi người còn tưởng rằng ít nhất phải đợi mười lăm phút, ai biết mới nhoáng một cái hắn đã đi xuống.

Sau đó, Tống Đức Giang với tư cách nguyên lão và đại đệ tử Bạch Ung lên đài.

Ông là viện đầu Thái Y Viện, thân phận cao, nhưng ông lại không thể lên đài giảng giải ca bệnh giống như những vị đại phu khác. Dù sao rốt cuộc người mà ông chữa bệnh không phải quý nhân trong cung thì chính là gia đình quyền quý trong kinh thành, bệnh tình của những người này đều phải giữ bí mật, nếu ông dám tiết lộ một chút, vậy đừng nghĩ đến việc sống nữa.

Nhiệm vụ chủ yếu của Tống Đức Giang là đại biểu cho sự ủng hộ của hoàng đế đối với đại hội lần này. Ông cũng không nhiều lời, giống như Thiệu Thanh Viễn chỉ nói có vài câu, ông mà nói nhiều lại giọng khách át giọng chủ.

Tống Đức Giang xuống đài, đến lượt Vưu Lễ vẫn luôn tranh cường háo thắng đi lên. Hiện giờ tuổi tác hắn đã lớn, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Tính tình hắn vẫn cố chấp như cũ, nhưng về phương diện y thuật lại rất nghiêm cẩn.

Mấy năm nay ra ngoài, hắn cũng đã gặp phải vài ca bệnh nghiêm trong, đây chính là trọng điểm bài phát biểu của hắn lần này.

Đại sảnh nhanh chóng vang lên tiếng nghị luận, không chỉ đại sảnh mà các tân khách trên lầu cũng có thể tham dự thảo luận.

Loại thảo luận cho toàn dân tham dự này, đây chính là điểm đả động lòng người nhất.

Tống Nham vừa uống trà vừa cười nói: “Ta đã từng nghe nói về cảnh tượng của đại hội thảo luận y thuật. Đây là lần đầu tiên ta tham gia, đúng thực rất chấn động. Đại phu Lê Quốc còn không làm được như bọn họ, bọn họ nói hết những ca bệnh và phương thức chữa trị mình phát hiện cho thiên hạ. Chỉ điểm này thôi đã cần phải có dũng khí rất lớn rồi.”

Nghe nói người khởi xướng đại hội này chính là vị thần y trước mặt này, ban đầu ông cũng từng bị không ít đại phu phản đối.

Cuối cùng là Bạch Ung một mình gánh vác. Ông dẫn đầu, hơn nữa còn bắt ép các đồ đệ của mình tham gia.

Đệ tử thân truyền của ông đương nhiên không thành vấn đề, kể cả trong lòng có dị nghị cũng sẽ không công khai phản đối, thậm chí còn tận tâm tận lực giúp đỡ ông hoàn thành chuyện này.

Nhưng những đại phu không được xem là đệ tử thân truyền của ông, lại ầm ĩ nghị luận sau lưng. Còn mãnh liệt kháng nghị, thấy không thể lay chuyển quyết định của ông, có đệ tử còn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với ông.

Dù vậy, Bạch Ung vẫn kiên trì như cũ. Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Bạch Hàng, Tống Đức Giang, cùng với con người cố chấp đến có chút chán ghét Vưu Lễ, đại hội nghiên cứu ba năm một lần càng làm càng lớn, cũng càng ngày càng có nhiều đại phu tham dự vào.

Hiện giờ phía dưới đại sảnh, không chỉ có đệ tử Bạch gia và nhóm đại phu của y quán Huệ Dân, mà còn có không ít y giả đến từ năm sông bốn biển.

Sự kiện trọng đại này có quy mô như ngày hôm nay là bởi vì đông đảo đại phu thực sự thấy được lợi ích trong đó.

Nhắm mắt làm liều sẽ chỉ khiến cơ nghiệp dần mai một, trăm hoa đua nở mới có thể ngày càng tiến bộ, giao lưu với nhau ngược lại sẽ kích thích bọn họ có những ý tưởng và linh cảm mới.

Bọn họ là đại phu, trong lòng họ trước sau luôn tồn một loại tín niệm đó chính là trị bệnh cứu người. Nắm giữ thêm một cách thức chữa bệnh là có thể cứu thêm một người, cứu thêm một người sống sót, không phải sao?

Y giả Đại Tấn có thể có y thuật như ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của vị thần y trước mặt.

Tống Nham thấy đại sảnh tranh cãi kịch liệt, trong lòng cũng hừng hực bốc cháy một ngọn lửa vô hình. Hắn hy vọng một ngày kia, giới y học Lê Quốc cũng có thể có đại hội hoành tráng như vậy.

Bạch Ung hơi ưỡn ngực, có chút khoe khoang.

Cuộc thảo luận phía dưới đại sảnh ngày càng sôi nổi, chờ Vưu Lễ nói xong sau đề tài của mình, lại có hai người lục tục đi lên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến buổi trưa.

Buổi trưa sẽ có một canh giờ ăn cơm nghỉ ngơi, cũng là để người ở phòng riêng ra ngoài hoạt động một chút.

Có điều đại đa số mọi người đều sẽ không đi xa, bên ngoài Thịnh Huệ Viên có không ít hàng quán nhỏ buôn bán. Đám người vừa ra tới, việc làm ăn của bọn họ cũng tới rồi.

Đương nhiên cũng có người giữ thân phận cao quý đi đại tửu lâu đặt một bàn, chờ đến trưa tiểu nhị tửu lâu sẽ đưa lại đây.

Còn có một ít người là người ở phủ Tuyên Hòa, dứt khoát về nhà ăn cơm.

Bạch Ung dẫn Vãn Vãn rời khỏi phòng, bọn họ không cần ra ngoài ăn, phòng bếp trong hậu viện Thịnh Huệ Viên có nhà ăn.

Hôm nay nhóm đại phu tới tham dự đại hội sẽ ăn cơm ở hậu viện.

Vãn Vãn vừa vào hậu viện đã thăm dò tìm kiếm thân ảnh Trì Trì. Đáng tiếc không biết người đã đi nơi nào rồi, suốt cả buổi trưa cũng không thấy hắn.

Bình thường buổi trưa cô nhóc thường đi ngủ, bởi vậy buổi chiều sẽ không đi đến phòng riêng.

Bạch Ung cũng không đi, ông đã nói sẽ giải độc cho Tống Nham, vậy thì phải bắt đầu công tác chuẩn bị trước.

Ông ra khỏi Thịnh Huệ Viên, đến y quán Huệ Dân tìm kiếm dược liệu.

Ngày thứ nhất của đại hội, hơn phân nửa đều là nhóm đại phu có bối phận cao như Vưu Lễ đưa ra vấn đề.

Về phần đám Trịnh Tuyền Thủy đều ở ngày hôm sau hoặc là ngày thứ ba.

Mà đề tài thảo luận về người thân của Lôi Kỳ, là vào buổi sáng ngày thứ ba.

Ngày hôm đó Bạch Ung cũng chuẩn bị tốt những thứ cần thiết, rồi lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Vãn Vãn vào trong sương phòng của Tống Nham.

Mấy người ngồi xuống, nhìn Lôi Kỳ lên đài.

Thời buổi này vẫn tương đối ít nữ y, đặc biệt là những nữ y có kiến thức có thể ra cửa gặp những ca bệnh hiếm.

Ít nhất là đến ngày thứ ba của đại hội y thuật, Lôi Kỳ là nữ y đầu tiên lên đài. Nàng rất trẻ, còn chưa đến hai mươi tuổi.

Nàng vừa lên đài, dưới đại sảnh còn tốt, nhóm đại phu đã biết là nữ đồ đệ của Thiệu Thanh Viễn rất có thiên phú từ trước, còn biết vị nữ y này sẽ chuẩn bị để tài thảo luận.

Nhưng tiếng bàn tán trên lầu hai lầu ba lại khá lớn, giọng điệu bất mãn ngay cả Vãn Vãn đang ngồi gần cửa sổ cũng nghe thấy được.

Tiểu cô nương có chút tức giận: “Những người này toàn là đồ ếch ngồi đáy giếng.” Cô bé thầm càu nhàu.

Tống Nham xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Những người ngạo mạn từ trong xương tủy, tự cho bản thân tài trí hơn người. Thật ra kiến thức của bọn họ ít ỏi đến đáng thương, căn bản không biết bản lĩnh của tam sư tỷ muội.”

Vãn Vãn gật đầu thật mạnh tán đồng: “Đúng vậy, loại người như bọn họ mới là hết thuốc chữa, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Bạch Ung nhìn một lớn một nhỏ, đặc biệt là Tống Nham. Tốt xấu gì hắn cũng là hoàng tử, vậy mà lại có thể kiên nhẫn chân thành khích lệ một đứa bé năm tuổi như vậy, sự thân thiết và sủng nịnh phát ra từ trong ra ngoài, đúng là rất hiếm thấy.

Trong lúc nói chuyện, trên lầu 3 có người cao giọng hỏi: “Vị cô nương này là người phương nào? Tuổi còn trẻ, có phải đi nhầm chỗ rồi không? Những vị đại phu có mặt ở đây đều là người đức cao vọng trọng, người cứu được không nói hơn một ngàn cũng có mấy trăm, ngươi như vậy…… Chỉ sợ là còn chưa xuất sư nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment