Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1809 - Chương 1809. Phiên Ngoại Không Thể Thân Càng Thêm Thân

Chương 1809. Phiên ngoại không thể thân càng thêm thân Chương 1809. Phiên ngoại không thể thân càng thêm thân

Chương 1809: Phiên ngoại không thể thân càng thêm thân

Có người đi đầu, rất nhanh bắt đầu có tiếng phụ họa vang lên.

Trên lầu 3 tiếng la hét đặc biệt ầm ĩ, lầu hai đều là người có thân phận, thậm chí có một phần ba đều biết thân phận của Lôi Kỳ, bởi vậy không ai lên tiếng, chỉ có một số ít người cũng không tín nhiệm tuổi tác của Lôi Kỳ mà ồn ào theo.

Ngay cả Thái Việt ngồi trong phòng bao trên tầng hai, cũng có mấy vị thư sinh cổ hủ làu bàu biểu đạt sự bất mãn.

“Người nọ nói rất đúng, nàng tuyệt đối không thể so sánh với những đại phu có kinh nghiệm phong phú kia được? Sao lại có can đảm bước lên đài trước mặt mọi người như vậy chứ?”

“Còn trẻ như vậy, cho dù có lý lẽ cũng chỉ nói mấy lời lý thuyết suông. Đại hội y thuật đang tốt, bởi vì sự xuất hiện của nàng ta mà tự nhiên trùng xuống.”

“Cũng không biết cô nương này từ đâu tới, nàng ta thoạt nhìn còn chưa tới mười tám, còn chẳng lớn hơn ta.”

Thái Việt nhìn về phía những người vừa lên tiếng, hắn không biết ai trong số bọn họ.

Hắn đã mời mấy bạn học có quan hệ tốt trong thư viện, nhưng hắn đã nói qua, nếu thật sự có người cảm thấy hứng thú bọn họ cũng có thể dẫn theo một hai người. Phòng bao đủ lớn, cửa sổ có vài gian, để bọn họ đến mở mang kiến thức hoàn toàn không thành vấn đề.

Hiện giờ xem ra, bọn họ đúng là cần mở mang đầu óc, bằng không với điệu bộ đương nhiên này dẫn ra ngoài thật mất mặt.

Hắn nhìn về phía mấy người thư sinh kia, sắc mặt hơi trầm xuống, nhấp một ngụm trà nói: “Cũng không phải đi cửa sau, vị cô nương trên đài cao kia họ Lôi, là tam đệ tử thân truyền của Vĩnh An Hầu, năm tuổi bái nhập môn đệ Vĩnh An Hầu bắt đầu học y. Hiện giờ, mới mười sáu tuổi mà thôi, đúng nàng nhỏ tuổi hơn đại đa số người ở đây.”

Những người đang nói chuyện sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Thái Việt.

Hắn vừa nói Lôi Kỳ là đệ tử của Vĩnh An Hầu, một đám bọn họ lập tức im bặt.

Bạn học dẫn bọn họ vào lại càng ngượng ngùng, trừng mắt lườm mấy người vừa nói chuyện một cái, hắn nói với Thái Việt: “Bọn họ chẳng biết gì hết, nên mới nói hươu nói vượn. Thái huynh, ngươi đừng so đo với bọn họ.”

Thái Việt cười nói: “Đương nhiên ta sẽ không so đo với bọn họ. Cách nhìn của mỗi người khác nhau, ve mùa hè nào biết băng tuyết*, có đúng không?”

(* ý nói không thể nói chuyện trời cao với chú ếch ngồi nơi đáy giếng chỉ người kém hiểu biết.)

Mấy vị bạn học càng thêm xấu hổ, đám người vừa nói chuyện trên mặt đều lộ vẻ tức giận, nhưng ngại nơi này là Thịnh Huệ Viên, phòng bao lại do Thái Việt đặt, nên bọn họ không thể nói gì.

Bầu không khí trong phòng bao bỗng chốc trở nên cứng ngắc, cũng may có mấy thư sinh tính tình khéo đưa đẩy vội chuyển đề tài. Lúc này mọi người mới tiếp tục nhìn về phía đại sảnh.

Thái Việt có chút bực mình, sớm biết thế này hắn đã không cho những người này tiện nghi rồi. Hắn hào phóng, nhưng một vài người lại chẳng biết điều.

Phạm Ỷ Lâm đi đến bên cạnh, vỗ vỗ bờ vai của hắn nhỏ giọng nói: “A Việt ngươi cũng đừng buồn bực. Ngươi nói vị cô nương kia là đồ đệ của Thiệu đại nhân, Thiệu đại nhân và Cố phu tử lợi hại như vậy, đệ tử thân truyền sao có thể kém cỏi được? Chờ xem, một lát nữa nàng sẽ cho bọn họ biết bầu trời bên ngoài rộng lớn thế nào.”

Phạm Ỷ Lâm là người có kinh nghiệm, nhớ trước đây không phải chính hắn cũng không xem trọng Cố phu tử sao? Kết quả lại trực tiếp bị một búa.

Ít nhất hiện giờ học sinh trong huyện học huyện Tĩnh Bình, không một ai dám coi khinh nữ tử.

Thái Việt gật gật đầu không để ý đến mấy học sinh kia nữa, quay đầu nhìn về phía đại sảnh.

Quả nhiên, tiếng bất mãn trên lầu càng lúc càng lớn, người phản đối Lôi Kỳ lên đài ngày càng nhiều. Cuối cùng có người dưới đại sảnh không nhịn được nữa.

Một người đứng bật dậy, nhìn về phía lầu hai lầu ba quát: “Ồn ào gì hả? Các ngươi thì biết cái gì? Thấy người ta trẻ tuổi thì phán người ta thiếu kinh nghiệm chưa xuất sư, thấy cô nương thì nói y thuật nàng không cao minh không cứu người, các ngươi tận mắt nhìn thấy rồi hả? Các ngươi có biết nàng không? Hay là chỉ dựa vào trí tưởng tượng?”

Người này vừa dứt lời, hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Thái Việt kinh ngạc nhìn về phía người nói chuyện, ngay cả Cố Vân Đông cũng nhịn không được nhướng mày. Cô ngồi sau tấm bình phong ở đại sảnh dưới lầu, nói với Bạch Hàng cũng đang ngồi ở bên cạnh: “Không ngờ người đầu tiên đứng lên bênh vực kẻ yếu lại là Vưu sư thúc.”

Nhớ trước đây, lúc Vưu Lễ nghe nói Thiệu Thanh Viễn, cháu trai của nhà họ Bạch cưới một cô gái nông thôn như cô, hắn kiên quyết phản đối như thể cô là người phạm tội tày trời.

Người này có bao nhiêu cố chấp, Cố Vân Đông đã thể nghiệm sâu sắc, không thể tưởng được bây giờ Vưu Lễ lại thông tình đạt lý như vậy?

Bạch Hàng cười nói: “Đúng là Vưu sư huynh có chút bướng bỉnh, nhưng vẫn là người hiểu lý lẽ.”

Ông vừa dứt lời, Vưu Lễ lại tiếp tục nóng nảy nói: “Lôi Kỳ là nữ tử, tuổi không lớn, nhưng nàng năm tuổi đã bái sư nhập môn. Mười tuổi đã xem bệnh cho người ta, mười một tuổi chế ra dược giúp vết thương nhanh chóng khép miệng, mười hai tuổi ra ngoài hành nghề y khi cứu thôn dân trong một ngôi làng trúng ôn dịch. Mười ba tuổi cứu phu nhân của thể tử gia nhà Tĩnh Vương từ quỷ môn quan về. Mười bốn tuổi nàng gặp một đứa bé năm tuổi bệnh nặng, phủ y nói thằng bé không cứu được, tiểu cô nương này chỉ dùng một ngày một đêm đã cứu người tỉnh lại. Tất cả những chuyện này đều là do nàng một mình làm, bản lĩnh này thiên phú này, ai trong số các ngươi so sánh được với nàng? Nàng cứu người còn ít à?”

Hắn tuôn ra một tràng với những người ở trên lầu, làm tất cả mọi người không dám lên tiếng.

Không chỉ bọn họ, mà ngay cả những người không nói chuyện trong phòng bao khi nghe thấy những thành tựu to lớn mà Vưu Lễ kể, cũng không khỏi lau mắt mà nhìn Lôi Kỳ.

Mấy người Lâm nương tử ngồi trong phòng bao, càng là mở to hai mắt nói: “Hóa ra Lôi cô nương lợi hại như vậy?”

Các nàng vẫn luôn cho rằng Lôi Kỳ cô nương chỉ là một tiểu y nữ trong hầu phủ, bởi vì những đại phu khác không tiện kiểm tra thân thể cho Như Ý, mới kêu nàng tới.

Ai ngờ, ai ngờ y thuật nàng lại cao minh như vậy.

Bọn họ để nàng chữa trị vết thương Như Ý, có phải quá lãng phí nhân tài rồi hay không?

Tiểu Lộ và Hà Sa cũng không khỏi gật gật đầu.

Vưu Lễ dưới đại sảnh đã nói xong, thấy mọi người rốt cuộc cũng ngừng bàn tán, hắn hừ lạnh một tiếng, một lần nữa ngồi xuống.

Lôi Kỳ mỉm cười hành lễ với Vưu Lễ: “Đa tạ sư thúc tổ đã nói chuyện thay ta.”

“Y giả không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần có năng lực có thể trị bệnh cứu người đó chính là đại phu giỏi, nào có phân tuổi tác giới tính? Nếu không người được xưng là thần đồng, không phải đều sẽ bị bóp chết rồi ư?”

Vưu Lễ nói tới đây, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến chính mình lúc trước bị người khác châm ngòi có thành kiến với Cố Vân Đông, hắn lại lặng lẽ nói sang chuyện khác.

“Được rồi, thời gian của chúng ta rất quý giá. Ngươi đã chuẩn bị đề án, vậy thì nói đi, chứng bệnh khó chưa ngươi muốn nói chính là cái gì?”

Lôi Kỳ đứng ở giữa đài cao, khom người chào mọi người, sau khi đứng thẳng dậy, con ngươi sáng ngời.

“Điều mà ta muốn nói, cũng không phải căn bệnh khó chữa gì mà là một loại hiện tượng.”

Phía dưới có người thắc mắc: “Hiện tượng? Hiện tượng gì? Có liên quan tới y thuật không?”

Hôm nay bọn họ tổ chức chính là đại hội nghiên cứu y thuật, nếu như nói thứ không liên quan, chỉ sợ khách nhân trên lầu lại có ý kiến.

Bình Luận (0)
Comment