Chương 1811: Phiên ngoại không dám tưởng hiện thực
Hoàng đế nói chuyện, người khác sẽ cho rằng hắn có mục đích riêng, hoặc là có bất mãn với người đó. Nhưng nếu để nhiều đại phu nói ra trong trường hợp như này thì cho dù nghi ngờ thì mọi người vẫn sẽ tiếp thu ở mức độ nhất định.
Đến lúc đó, hắn có thể quang minh chính đại cự tuyệt để nghị của nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu.
Hoàng đế rất vừa lòng với ý kiến này, không nói hai lời lập tức đồng ý. Hơn nữa còn vô cùng dứt khoát tỏ vẻ việc giải quyết hậu quả cứ giao cho hắn không thành vấn đề.
Hắn thậm chí chuẩn bị thánh chỉ ngay trước mặt Tần Văn Tranh.
Hoàng thượng và Tần Văn Tranh đều rất rõ ràng, sau khi công khai chuyện này sẽ oanh động đến mức nào. Đặc biệt là những cặp biểu huynh muội đã thành thân, đợt sóng tấn công đầu tiên chính là bọn họ.
Nhưng đâu có biện pháp nào khác? Nếu không ngăn chặn loại hiện tượng này từ bây giờ, tương lai quả cầu tuyết sẽ càng lăn càng lớn. Thậm chí chờ đến khi Bạch gia mất hết sưc ảnh hưởng thì có thể loại chuyện này sẽ không cản được nữa.
Hoàng đế biểu tình nghiêm túc yêu cầu Tần Văn Tranh soạn thánh chỉ, trong đó điểm quan trong nhất đó là biểu huynh muội đã thành thân, nếu thật sự không muốn ở bên nhau nữa, có thể hòa li, không cho phép hưu bỏ.
Đương nhiên, nếu vẫn nguyện ý ở bên nhau, hoàng đế cũng không có khả năng mạnh mẽ cưỡng chế bọn họ tách ra.
Về phần một vài chi tiết nhỏ khác, hoàng đế và Tần Văn Tranh đã thức trắng một đêm bàn luận rồi đưa quyết định, viết từng điều một xuống thánh chỉ.
Chỉ chờ đến khi tin tức từ chỗ Thiệu Thanh Viễn truyền tới kinh thành, hoàng thượng sẽ ban bố thánh chỉ, cho người ra roi thúc ngựa truyền tới các phủ huyện, chứng thực.
Thiệu Thanh Viễn nhận được sự cho phép và bảo đảm của hoàng thượng, cũng không băn khoăn gì nữa, để mặc Lôi Kỳ lên đài.
Chẳng qua là đến sáng ngày hôm nay tin tức từ kinh thành mới được đưa đến hầu phủ, cho nên Lôi Kỳ cũng phải đợi tới ngày thứ ba của đại hội mới tung ra tin tức oanh động như vậy.
Đương nhiên, hắn biết nhất định vẫn sẽ có rất nhiều người bảo trì thái độ nghi ngờ.
Nhưng chỉ cần hoài nghi là đủ rồi, có hoài nghi, thì việc biểu huynh muội thành thân cũng sẽ được suy xét cần thận, không dám dễ dàng mạo hiểm.
Tiếng tranh cãi dưới đại sảnh vẫn đang tiếp tục, đám người Lâm nương tử trên lầu hai vẻ mặt hoang mang.
Nhưng lời của Lôi Kỳ như một cây búa hung hăng đập vào đại não của bọn họ.
Dường nhu Tiền tiêu đầu nhớ đến cái gì đó, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, trước kia lúc ta áp tải hàng hóa từng bị tách khỏi đội ngũ đi lạc đến một thôn làng. Cái thôn kia vô cùng khép kín, cho dù thành thân cùng chỉ thành thân với người trong thôn. Hầu hết người trong thôn bọn họ đều mắc đủ loại chứng bệnh, thậm chí có rất nhiều người không sống được đến hai mươi tuổi. Người thôn trưởng kia nói, thôn bọn họ bị nguyền rủa, cho nên mới bị bệnh tật quấn thân, tuổi thọ ngắn ngủi.”
Người trong phòng riêng không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn, ngay cả đám người Trần Lương cũng im bặt.
Tiền tiêu đầu có chút hoảng hốt: “Thôn trưởng kia nói, trước kia bọn họ cũng một thôn lớn, nhưng hiện giờ thôn dân ngày càng thưa thớt. Thôn trưởng nói, một ngày nào đó thôn bọn họ sẽ chỉ còn lại một người, hoàn toàn tuyệt hậu.”
Mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, cái này, tuyệt hậu? Toàn bộ thôn đều biến mất?
Vừa rồi nghe Lôi Kỳ nói, bọn họ còn tưởng chỉ là vấn đề bệnh tật, lại không biết, thế nhưng còn có cả đoản thọ.
Đúng vậy, tuổi thọ của con người ngày càng ngắn, đây là mối tuần hoàn ác tính. Hiện giờ có thể là sống không quá hai mươi tuổi, về sau là sống không quá mười tuổi, năm tuổi, ba tuổi. Chẳng phải như vậy sẽ không thể nối dõi tông đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn thôn dân càng ngày càng ít đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất sao?
Đối bọn họ mà nói hậu quả như vậy quá nghiêm trọng, cũng quá trầm trọng.
Tiền tiêu đầu vô lực ngồi xuống: “Ta ra ngoài hành tẩu đã nhiều năm, cũng xem như đã gặp đủ loại chuyện li kỳ quái lạ. Khi nhìn thấy người dân trong thôn đó, phản ứng đầu tiên của ta là nghi ngờ bọn họ bị trúng độc, hoặc là có liên quan đến thổ nhưỡng, thức ăn hoặc là thói quen sinh hoạt hằng ngày của bọn họ có vấn đề. Nhưng ta đã điều tra qua, không có vấn đề gì cả. Thật ra không chỉ ta, mà thôn trưởng cũng có chú ý đến vấn đề này, nhưng đã loại trừ toàn bộ. Lúc ấy, ta thật sự tin tưởng vào lời nguyền rủa theo như thôn trưởng nói.”
Có một số việc rất bí ẩn khiến Tiền tiêu đầu không thể không tin tưởng.
“Nhưng hiện tại xem ra, đâu phải nguyền rủa gì? Rõ ràng là kết quả của hôn nhân cận huyết giữa người dân trong thôn.”
Tiền tiêu đầu cười khổ, nhưng ngay sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Đợi sau khi kết thúc đại hội nghiên cứu y thuật, ta muốn đến thôn kia một chuyến, ta phải nói cho bọn họ biết mấu chốt của vấn đề, không thể để cho bọn họ tiếp tục sai càng thêm sai rồi.”
Trần Lương tiến lên vỗ vai của hắn: “Nói rất đúng, chúng ta không biết thì thôi, nếu như biết rồi có thể giúp thì giúp, bằng không một thôn lớn như vậy bị diệt sạch sẽ tạo thành bi kịch không thể vãn hồi, trong lòng chúng ta cũng khó chịu.”
Tiền tiêu đầu gật gật đầu: “Đúng vậy, ngài nói đúng.”
Lâm nương tử cũng lẩm bẩm: “Muội muội của tẩu tử bên nhà mẹ đẻ ta thành thân với biểu ca nàng, sau này đứa nhỏ bọn họ sinh ra không bình thường, bọn họ trực tiếp tặng cho người ta. Chưa đến hai năm lại sinh thêm một đứa nữa, nhưng tới ba tuổi đứa bé vẫn không nói chuyện. Người bên ngoài đều nói là thân thể muội muội tẩu tử có vấn đề, cho nên mới liên tiếp sinh hài tử bị dị tật. Từ đó về sau cuộc sống của nàng ở nhà mẹ chồng vô cùng khổ sở.”
Đừng thấy chồng là thân thích, nhưng thật ra bọn họ cũng chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân, cho dù nàng gọi người ta một tiếng cô cô, cũng không chiếm được sắc mặt tốt.
Chẳng qua là điều kiện gia đình nhà chồng nàng không tốt, bằng không đã sớm nạp thiếp rồi.
Nhưng hôm nay chuyện đã được phơi bày, chỉ sợ nhà sẽ hưu nàng. Dù sao mặc kệ thế nào, người chịu khổ vẫn sẽ là nữ tử.
Hài tử không tốt là các nàng sai, không sinh được hài tử cũng là lỗi của các nàng, hiện giờ hôn nhân cận huyết, người gánh chịu hậu quả cũng là các nàng.
Tiểu Lộ cũng nói: “Trong thôn ngoại tổ ta cũng có một đôi phu thê là biểu huynh muội, đứa bé đầu tiên của bọn họ chết yểu, đứa thứ hai bệnh tật ốm yếu, đứa thứ ba thì bị sảy thai khi vẫn còn ở trong bụng mẹ. Người trong thôn đều nói sau lưng rằng chắc chắn nhà bọn họ đã làm cái gì xấu xa, cho nên trời cao mới trừng phạt bọn họ, thậm chí còn giữ khoảng cách, không muốn qua lại với bọn họ.”
Nàng nhịn không được che lại mặt: “Không nghĩ tới là nguyên nhân này, thế mà lại là nguyên nhân này.”
Trước kia bọn họ đâu chú ý đến những thứ này? Hiện giờ nghe xong những gì Lôi Kỳ nói, lại cẩn thận suy nghĩ một hồi, chuyện như vậy quả thực không thiếu.
Bình thường cũng có một vài gia đình hài tử có hai đứa bình thường thì phải có một đứa có vấn đề.
Có gia đình sẽ trực tiếp vứt hoặc là dìm chết đứa bé, không biết đã có bao nhiêu đứa bé đã bị giết thế này rồi?
Nếu ngày hôm nay chuyện này không được nói ra, thì những đứa bé bị hại sẽ càng ngày càng nhiều.
Nhất thời trong phòng bao an tĩnh dị thường, tất cả mọi người nhịn không được thở dài một tiếng.
Tiểu Lộ mừng là mình biết chuyện sớm, nàng vẫn chưa thành thân, có thể kịp thời ngăn chặn không để chuyện như vậy phát sinh. Lại nói tiếp, quả thật cha mẹ nàng cũng có ý nghĩ thân càng thêm thân.
Vừa nghĩ đến đâu, nàng đột nhiên cảm giác được cánh tay truyền đến một cổ trọng lực, sức lực mạnh đến mức khiến nàng có cảm giác đau đớn.