Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1812 - Chương 1812. Phiên Ngoại Dương Văn Lễ Qua Đời

Chương 1812. Phiên ngoại Dương Văn Lễ qua đời Chương 1812. Phiên ngoại Dương Văn Lễ qua đời

Chương 1812: Phiên ngoại Dương Văn Lễ qua đời

Tiểu Lộ kẽ hít hà một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn dọc theo cánh tay, lập tức nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Hà Sa.

Nàng ngơ người: “Ngươi làm sao thế?”

Toàn thân Hà Sa run rẩy, gắt gao túm chắt lấy cánh tay Tiểu Lộ, nhìn như sắp khóc đến nơi.

“Sao, sao lại thế này? Trước đó ta còn chỉ cho Như Ý một ý định ngu xuẩn. Ta phải làm sao bây giờ a?”

Tiểu Lộ lập tức phản ứng lại đây, vội vàng an ủi nàng: “Đừng hoảng, chuyện này cũng chỉ có mấy người chúng ta biết thôi, không ai nói ra, sẽ không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng đâu. Bây giờ chỉ có mình chúng ta biết, sau này đừng nhắc lại là được.”

Hà Sa hoảng hốt gật đầu: “Đúng đúng đúng, thân càng thêm thân gì đó, không thể thực hiện, không thể thực hiện.”

Nhưng ngay sau đó, nàng lại mở to hai mắt nhìn: “Nhưng, Như Ý đã nói với hầu phu nhân chưa? Nếu, nếu không ngươi nói xem, sao bỗng dưng vị Lôi cô nương kia lại đưa ra đề tài đó vào lúc này? Trước kia cũng chưa thấy ai nhắc qua.”

Lâm nương tử đứng gần đó, đương nhiên cũng nghe thấy, lập tức vỗ nàng: “Đừng có mà suy nghĩ vẩn vơ, ngươi cũng đề cao bản thân quá rồi. Ngươi không thấy Lôi cô nương lấy ra một đống thư tịch sao? Hiển nhiên là nàng đã sớm chuẩn bị rồi, có liên quan gì đến ngươi đâu chứ? Nếu bắt đầu từ lúc ngươi nói, liệu có kịp không?”

Hà Sa nghe cũng cảm thấy có đạo lý, cuối cùng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phía dưới vẫn tiếp tục xôn xao, chủ yếu là do có quá nhiều người đưa ra ví dụ, thậm chí có một vài người còn tự lấy bản thân làm ví dụ, nghe được những chuyện này thì mặt tái mét.

Trên lầu hai có vị khách nhân giọng nói run rẩy hỏi: “Vậy, nếu thân thích bên nhà mẹ đẻ, thành hôn với thân thích bên nhà chồng thì có vấn đề gì không?”

Lôi Kỳ ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử ló đầu ra đặt câu hỏi, trên mặt lộ vẻ căng thẳng cùng hoảng loạn.

Nàng cười nói: “Ta nói rồi, người có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời, không thích hợp thành thân. Thân thích bên nhà mẹ đẻ và thân thích bên nhà chồng không có quan hệ huyết thống, cũng không liên can, đương nhiên là không thành vấn đề.”

Người nọ nghe vậy, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May quá, may quá, nếu phàm là có quan hệ họ hàng đều không thể thành hôn, vậy thì hắn xong rồi.

Nhưng Vãn Vãn ngồi trong phòng bao của Tống Nham, vừa uống sữa bò, vừa nói: “Chuyện này ta biết, giống như biểu cữu ta Dương Hạc và biểu mợ.”

Tống Nham đang ôm Vãn Vãn nghi hoặc gục đầu xuống: “Biểu cữu Dương Hạc?”

“Ừm.” Vãn Vãn gật gù cái đầu nhỏ, Tống Nham thấy trên miệng cô bé dính một vệt sữa, nhịn không được bật cười lấy khăn lau.

Sau đó hắn nghe được Vãn Vãn nói: “Biểu cữu Dương Hạc là biểu ca của mẹ ta, biểu mợ là biểu muội của cha ta, rất phức tạp có đúng không?”

“Ừ…… Đung là rất phức tạp.” Tống Nham nghe cô nhóc nói chuyện, tâm tình không kiềm chế được cũng tốt lên theo.

Vãn Vãn đắc ý: “Phức tạp như vậy ta đều hiểu hết, ta thật đúng là bảo bảo có cái đầu thông minh linh hoạt.”

Bạch Ung thầm thở dài, tiểu cô nương chẳng những thích khen Trì Trì lên trời, mà khen mình cũng không hề áp lực tí nào.

Nhưng ngay sau đó cô bé lại thở dài một hơi: “Đáng tiếc, biểu cữu Dương Hạc không ở phủ thành, còn có thái ngoại tổ thái bà bà của ta nữa, ta rất nhớ bọn họ.”

Tống Nham luôn nâng niu nàng, nghe vậy hỏi: “Bọn họ đi đâu thế?”

“Bọn họ về huyện An Nghi rồi.” Vãn Vãn nói: “Đó là quê của bọn họ.”

Ba tháng trước nhị lão nhà họ Dương và một nhà Dương Hạc đã trở về đó, không chỉ bọn họ, mà Dương Liễu ở Kinh Thành cũng đến huyện An Nghi.

Nếu không phải có đại hội nghiên cứu y thuật, ngay cả Cố Đại Giang tới không được, Dương Liễu sẽ cùng Vân Thư, tề tựu với ba nhi nữ ở phủ Tuyên Hòa.

Chỉ là không đợi Dương Liễu rời đi, huyện An Nghi lại truyền đến tin tức Dương Văn Lễ qua đời.

Dương Văn Lễ vốn không phải người có năng lực. Lúc trước cuộc sống của hắn vô cùng thoải mái dễ chịu, chỉ biết lãng phí sản nghiệp tổ tiên nhà họ Dương. Hắn không biết làm ăn buôn bán, mấy lần kinh doanh đều thua lỗ.

Trước kia khi nhị lão Dương gia còn ở huyện An Nghi, Dương lão đầu không đành lòng, thấy hắn làm việc không thành sẽ nhịn không được khuyên nhủ vài câu. kể cả Dương Văn Lễ không nghe, nhưng quản sự của hắn vẫn sẽ băn khoăn mà đi hỏi ý kiến Dương lão đầu. Hăn thường xuyên qua lại, nên tổn thất vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Sau này nhị lão nhà họ Dương đoạn tuyệt quan hệ với Dương Văn Lễ, trực tiếp chuyển tới phủ Tuyên Hòa không trở về nữa.

Dương Hạc bởi vì hộ tịch nên phải về quê tham gia huyện thí, nên đã từng trở về một chuyến.

Nhưng chuyến đi này vẫn bị Dương Văn Lễ làm ầm ĩ, chia tay không vui vẻ gì, thiếu chút nữa ảnh hưởng việc hắn khảo thí.

Nhị lão Dương gia biết chuyện thì vô cùng tức giận, tôn nhi đã bị hắn chậm trễ nhiều năm, bây giờ vất vả lắm mới có thể tham dự khoa cử. Chuyện quan trọng như vậy, người làm cha như hắn còn không biết phân biệt năng nhẹ.

Từ đó về sau, nhị lão Dương gia không muốn nghe bất cứ chuyện gì của Dương Văn Lễ nữa, hắn sống thế nào cũng mặc kệ.

Bên người Dương Văn Lễ không Dương Hạc tương lại xán lạn, cũng không có cha mẹ khuyên nhủ, chỉ còn lại người thê tử kiêu căng ương ngạnh không biết nặng nhẹ, cùng với đứa con thứ hai được chiều đến hư, có thể tưởng tượng ra cuộc sống của hắn thế nào.

Chưa tới hai năm, hai gian cửa hàng còn sót lại cũng bị hắn bán mất.

Thê tử bất mãn với hắn, Dương Văn Lễ cũng buồn bực chán nản, bắt đầu say rượu đánh người, thờ ơ với mọi việc. Người con thứ hai vốn ở huyện thành đọc sách, nhưng bởi vì không có học phí mà bị đưa về nhà.

Căn nhà lớn cuối cùng đã bị bán, cả nhà phải sống chung trong một viện tử an ninh thường thường.

Ngần ấy năm trôi qua, tình trạng nghiện rượu của Dương Văn Lễ ngày càng nghiêm trọng, nhanh chóng bệnh không dậy nổi.

Vào một đêm ba tháng trước, hắn đột nhiên qua đời.

Vốn chuyện này cũng không truyền đến chỗ bọn họ, rất nhiều người huyện An Nghi đều biết Dương Văn Lễ đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Chính Chu Hán, người đã từng hộ tống Cố Vân Đông, nghe được việc này vội vàng gửi tin đến cho bọn họ.

Chu Hán không nghĩ gì khác, Dương Văn Lễ có kết cục như ngày hôm nay là do hắn gieo gió gặt bão.

Nhưng Dương Hạc muốn tham gia khoa cử, năm trước hắn vừa đỗ cử nhân, đầu xuân năm nay sẽ chuẩn bị lên kinh tham gia kỳ thi mùa xuân. Mặc dù chưa chắc đã thi đậu, nhưng thử một lần cũng có thể tích lũy kinh nghiệm.

Hiện giờ cha hắn đã chết, dựa theo quy định Dương Hạc phải đợi ba năm.

Nếu hắn hoàn toàn không biết gì cả mà vẫn lên kinh dự thi, nếu chuyện này bị điều tra ra, tiền đồ của Dương Hạc có thể sẽ bị huỷ hoại.

Chu Hán vội vàng đến phủ Tuyên Hòa báo tin cho Dương Hạc. Khi ấy, đúng lúc Dương Hạc vừa ra khỏi cửa thành, chuẩn bị chạy tới kinh thành.

Chu Hán tới kịp thời, cản người lại.

Kế hoạch lên kinh khảo thí của Dương Hạc tất nhiên mắc cạn, tuy rằng hận Dương Văn Lễ, nhưng người đã mắt, thân làm trưởng tử hắn cũng không có khả năng không về tiễn hắn đoạn đường cuối.

Nhị lão Dương gia nhận được tin dữ, chung quy vẫn không kiềm chế được khóc suốt hai ngày.

Dù sao Dương Văn Lễ cũng là đứa con trai bọn họ yêu thương nhiều năm, trước kia không thèm để ý cũng thôi. Hiện giờ người đột nhiên không còn nữa, trong lòng hai người già không khỏi cũng cảm thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment