Chương 1813: Phiên ngoại đại hội kết thúc
Sau đó, nhị lão Dương gia báo tin này cho Dương Liễu ở Kinh thành.
Hoàn cảnh của Dương Liễu và Cố Đại Giang không giống nhau, Cố Đại Giang là từ nhỏ đã bị phụ thân mẹ kế phân biệt đối xử, bị đệ đệ muội muội coi như kẻ thù, vốn không có cảm tình gì cả.
Nhưng khi Dương Liễu còn nhỏ vẫn luôn được Dương Văn Lễ che chở yêu thương, dù cho sau này Dương Văn Lễ thay đổi, còn ép bà nhảy sông tự sát.
Nhưng người đã mất, những oán hận năm xưa bà đã quên hết, ngược lại những hình ảnh hòa thuận của huynh muội hai người khi còn lại thường xuyên hiện lên.
Bà luôn muốn đi tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.
Dương Liễu xuất phát từ kinh thành, nhị lão Dương gia và một nhà bà người Dương Hạc xuất phát từ phủ Tuyên Hòa, cùng nhau đến huyện An Nghi, xử lý hậu sự của Dương Văn Lễ.
Cố Vân Đông không yên tâm, muốn đi cùng, nhị lão Dương gia lớn tuổi, lại mới vừa trải qua nỗi đau mất người thân, cô chỉ sợ trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng lại bị hai người cự tuyệt, bọn họ biết thời gian sắp tới sẽ tổ chức đại hội nghiên cứu y thuật rồi, Cố Vân Đông rất bận rộn, hơn nữa Vãn Vãn còn nhỏ, không cần phải đi chuyến này.
Bên người bọn họ có Dương Hạc, còn có hạ nhân, hơn nữa Thiệu Thanh Viễn còn cho Thiệu Song hộ tống bọn họ, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà bọn họ vừa đi là đi ba tháng liền.
Vẫn là Thiệu Song truyền tin về trước, nói cái chết của Dương Văn Lễ có vấn đề. Dương Hạc ở lại điều tra truy bắt hung thủ, cho nên mới chậm trễ tới bây giờ vẫn chưa trở về.
Nhắc đến bọn họ, Vãn Vãn có chút buồn rầu: “Ta muốn gặp bà ngoại, rất lâu rồi ta không được gặp bà ấy.”
Sau khi giải quyết xong chuyện ở huyện An Nghi, có thể Dương Liễu sẽ đến phủ Tuyên Hòa, rồi hồi kinh cùng Vân Thư.
Chỉ là nếu đến khi Vân Thư về mà chuyện ở huyện An Nghi vẫn chưa kết thúc, thì có lẽ sẽ không kịp.
Tống Nham nhìn tiểu cô nương ngay cả sữa bò cũng không uống, thì cười an ủi cô bé: “Chắc chắn bà ngoại muội sẽ đến, không phải dì nhỏ của muội có thai sao?”
Vãn Vãn ngẩn ra, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại: “Đúng vậy, sao ta không nhớ ra nhỉ?”
Nhưng Bạch Ung, ngước mắt liếc nhìn Tống Nham một cái: “Ngươi biết rõ nhỉ?”
Tống Nham sờ sờ cái mũi: “A Lâm không cẩn thận nghe được.”
Bạch Ung không hỏi thêm, ông cũng biết Tống Nham tới phủ Tuyên Hòa lâu như vậy rồi, lại rất để ý Vĩnh An Hầu phủ, cho dù không phải vô tình nghe được, cũng nhất định tùy thời chú ý tới động tĩnh hầu phủ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, tiếng thảo luận dưới lầu trở nên vô cùng căng thẳng.
Vấn đề hôn nhân cận huyết Lôi Kỳ đưa ra quá chấn động, không ít người muốn phản bác nàng, phía dưới lầu sắp cãi nhau đến nơi.
Lôi Kỳ vẫn bình tĩnh, có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời thì để sang một bên, trở về từ từ chứng thực. Đây là đại hội nghiên cứu y thuật, ai cũng có thể đưa ra ý kiến của bản thân, sau này lại tiến hành thu thập bằng chứng.
Tuy nhiên, khi cuộc tranh luận dần đi đến hồi kết, thì càng có nhiều người không thể không chấp nhận những gì Lôi Kỳ nói là sự thật.
Xung quanh bọn họ người nào mà không có ví dụ như vậy? Thậm chí còn có tình huống khá nghiêm trọng, nhớ tới đều khiến bọn họ cảm thấy không rét mà run.
Cuối cùng Lôi Kỳ từ trên đài cao đi xuống.
Nhưng cuộc thảo luận vẫn không kết thúc. Ban đầu bọn họ săp xếp một buổi sáng sẽ có ít nhất năm sáu đại phu lên đài giảng ca bệnh, nhưng hôm nay lại chỉ có một mình Lôi Kỳ. Mãi cho đến thời gian nghỉ vào buổi trưa cũng vẫn không ai lên đài.
Qua buổi trưa, đến tận khi đại hội bắt đầu vào buổi chiều mới có người một lần nữa lên đài.
Nhưng đại đa số đều có vẻ thất thần.
Cố Vân Đông thầm nghĩ đây mới chỉ là hôn nhân cận huyết, nếu một ngày nào đó cô cho người lên đài thuyết minh chuyện sinh con trai hay gái phụ thuộc vào nam tử, còn không phải sẽ lật trời à?
Đại hội nghiên cứu y thuật kéo dài ba ngày, bởi vì đề tài hôn nhân cận huyết mà phần cuối cùng của đại hội kết thúc hơi hấp tấp.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cũng đã đoán trước chuyện này, vì thế ngoại trừ thời gian kết thúc hơi muộn một chút ra, thì không ảnh hưởng gì cả.
Thấy Bạch Hàng đã lên đài phát biểu lời kết, Bạch Ung một tay ôm Vãn Vãn lên, nói với Tống Nham: “Ngày mai chính ngày chư vị đại phu ra ngoài chữa bệnh từ thiện, chúng ta cũng nên bắt đầu giải độc rồi. Nếu người đã chuẩn bị xong suối nước nóng kia, vậy thì ngày mai chúng ra cứ hẹn nhau ở ngoài thành đi.”
Tống Nham đứng dậy: “Được, vậy chúng ta xin đợi lão gia tử ở ngoài thành.”
Bạch Ung dẫn Vãn Vãn đi ra phòng bao, rời khỏi Thịnh Huệ Viên.
Ông không muốn lát nữa kết thúc bị đám người đổ ra chặn ở hoa viên, nhất là còn có không ít đại phu nhận ra ông, vạn nhất trốn không kịp, đêm nay cũng đừng nghĩ đến việc rời đi.
Bạch Ung rời đi không lâu, thì đại hội kết thúc, khách khứa trên lầu cũng lục đục xuống dưới.
Có người đến đây để chữa bệnh, thừa dịp đại phu vẫn còn ở đây, thì vội vàng tranh thủ tiến lên tìm đại phu giỏi hẹn thời gian khám bệnh.
Còn có người muốn bắt chuyện, lúc trước không cơ hội, hiện giờ đã kết thúc hiếm mới có cơ hội này đương nhiên bọn họ không thể buông tha.
Đương nhiên, cũng có không ít người thẫn thờ trực tiếp rời khỏi Thịnh Huệ Viên.
Đến khi khách khứa về gần hết, mấy gian phòng bao trên lầu hai mới mở cửa ra, Khả Khả và A Nguyệt dắt tay nhau ra ngoài.
Các nàng đã có thai, đương nhiên không thể chen chúc với mọi người, dù sao cũng không vội trở về, vậy cứ đi từ từ thôi.
Lúc đến cửa cầu thang, đúng lúc cửa phòng bao Trần Lương cũng mở ra.
Đám Trần Lương ở xa, buổi tối trở về khẳng định không kịp. Hôm nay bọn họ ở lại phủ thành, cho nên không việc gì phải vội cả.
Thấy mấy người Lâm nương tử ra khỏi cửa, Khả Khả nói với Như Ý ở bên cạnh: “Đi đi, đi trò chuyện với bằng hữu của ngươi đi, không cần đi cùng chúng ta đâu.”
Cố Như Ý gật gật đầu, chạy đến trước mặt mấy người Tiểu Lộ.
Lâm nương gật đầu với mấy người Khả Khả, cùng vài vị cô nương đi xuống lầu trước.
Mãi cho đến khi ra khỏi Thịnh Huệ Viên, Tiểu Lộ mới hỏi: “Vừa rồi người bên cạnh ngươi là ai thể?”
“Là tiểu cô cô và thẩm thẩm ta.”
Tiểu Lộ kinh ngạc: “Ta nghe nói đệ đệ muội muội của Vĩnh An Hầu phu nhân đều có tiền đồ vô lượng. Người Cố đại nhân cưới chính là tiểu quận chúa quận vương phủ ở Kinh thành, muội muội hầu phu nhân gả cho Tề đại nhân, người sắp đến phủ Linh Châu nhậm chức. Mới vừa rồi hai người kia, chẳng lẽ chính là tiểu quận chúa và Tề phu nhân?”
“Đúng vậy, các nàng đều rất tốt.”
Lâm nương tử không khỏi cảm khái: “Quả nhiên ưu tú sẽ được di truyền.”
Không nói bà tỷ đệ nhà họ Cố, chỉ nói tay nghề thêu thùa tinh xảo của Như Ý thôi cũng đã rất hiếm rồi.
Hà Sa bước đến bên cạnh Cố Như Ý, nhỏ giọng lại thấp thỏm hỏi: “Như, Như Ý, ngươi không nói với Hầu phu nhân, chuyện ta đề nghị thân càng thêm thân đấy chứ?”
Mặc dù Lâm nương tử và Tiểu Lộ đều đã an ủi nàng, nhưng trong lòng Hà Sa vẫn thấp thỏm không yên. Dù sao đối phương quyền cao chức trọng, nàng chỉ là dân thường nho nhỏ, đối phương muốn bóp chết nàng dễ như bóp chết một con con kiến.
Cố Như Ý kinh ngạc nhìn về phía nàng, vốn dĩ Như Ý muốn nàng đừng nhắc đến chuyện này nữa, nhưng phát hiện vẻ mặt kinh hoàng của Hà Sa, nàng tức khắc bừng tỉnh.
“Ta đương nhiên không nói, từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cả. Huống hồ ta coi Trì Trì như đệ đệ mình.”
Hà Sa vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Cố Như Ý thở dài: “Ngươi đừng suy diễn lung tung nữa. Tính tình cô cô ta rất tốt, cho dù ngươi nói sai nàng cũng sẽ không trách tội ngươi đâu.”