Chương 1814: Phiên ngoại Hứa Quế Lan đi rồi
Mấy người vừa nói chuyện, vừa đến quán trà ở bên ngoài ngồi.
Vừa lúc cũng tới giờ ăn cơm chiều, bọn họ dứt khoát gọi mấy chén mì, vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhưng các nàng cũng không thèm ăn, chủ yếu là lúc ở Thịnh Huệ Viên trên bàn không thiếu điểm tâm nước trà. Những thứ đó không được bán ở bên ngoài, cho dù có thì giá cả sẽ rất đắt đỏ.
Đối với mấy người Lâm nương tử mà nói, đây là ngày cuối cùng, sau này chưa chắc đã có cơ hội ăn lại, cho nên bọn họ không nhịn được ăn nhiều thêm mấy phần.
Cố Như Ý nghe các nàng nói thích, cũng không khỏi tự hào. Những món ăn mới lạ đó đều do cô cô nàng nghĩ ra.
“Như Ý, đại hội nghiên cứu y thuật đã kết thúc, ta nghe nói kế tiếp chính là chữa bệnh từ thiện, chúng ta không cần phải tiếp tục ở lại. Bọn ta đã bàn bạc rồi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, mua một ít đồ, ngày mốt lên đường trở về. Ngươi……”
Cố Như Ý ngẩn ra: “Mọi người đình đi về?”
Vết thương của nàng đã lành, muốn về nhà đương nhiên cũng có thể. Có điều ý của cô cô là hiếm khi nàng mới tới một chuyến, muốn nàng ở lại đây một thời gian.
Lâm nương tử thở dài: “Chúng ta ra ngoài đã lâu như vậy rồi, việc Bao gia không thành, chúng ta cũng nên trở về. Chỉ là đề nghị của Hầu phu nhân khiến chúng ta động tâm, nên mới ở lâu thêm một thời gian. Bố trang có không ít việc, không thể trì hoãn thêm nữa. Còn có…… Hứa Quế Lan, chuyện của nàng sau khi trở về cũng phải xử lý.”
Cố Như Ý gật đầu: “Vậy ngày mai ta đi dạo cùng các ngươi. Tạm thời ta không quay về, cô cô nói khi nào tiểu thúc trở lại kinh thành sẽ thuận tiện đưa ta về huyện Phùng.”
Lâm nương tử cười: “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta cùng đi dạo, ngươi nhìn xem muốn mua cái gì, chúng ta giúp ngươi mang về.”
“Được.”
Mấy người hẹn xong thời gian và địa điểm, ba người Lâm nương tử Cố Như Ý trở về hầu phủ trước.
Ai biết ngày hôm sau Cố Như Ý đến đây còn dẫn theo một người.
Lâm nương tử kinh ngạc nhìn Trì Trì ngồi ở càng xe, bà có chút chần chờ nhìn về phía Cố Như Ý.
Trì Trì xua tay: “Các ngươi không cần để ý ta, ta bị mẹ bắt tơi đây xách đồ thuận tiện bảo hộ cho các ngươi.”
Lâm nương tử khóe miệng giật giật, để Thế tử gia xách đồ làm hộ vệ cho bọn họ? Các nàng sẽ cảm thấy mình bị tổn thọ đó.
Cố Như Ý nhỏ giọng nói: “Cô cô nói, đại hội nghiên cứu y thuật kết thúc, có rất nhiều người phải ra khỏi thành. Hôm nay trong thành khả năng sẽ tương đối loạn, có biểu đệ đi theo chúng ta sẽ an toàn hơn. Còn có, dù sao chúng ta cũng tới từ nơi khác, muốn mua đặc sản cũng không rành, rất dễ bị chủ tiệm gạt. Nhưng Trì Trì biểu đệ từ nhỏ đã chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, hắn biết nơi ở đâu bán đồ tốt và rẻ nhất.”
Ba người Lâm nương tử nghe vậy, cũng không dám nói gì.
Hơn nữa Trì Trì cũng ngỏ lời: “Ta đánh xe đi theo sau các ngươi, các ngươi muốn cái gì nói với ta một tiếng, ta đưa các ngươi đi. Các ngươi cứ đi dạo cửa hàng là được, ta sẽ ngồi ở trong xe đợi. Nếu có khó khăn gì thì ra nói cho ta, ta cũng có thể làm chủ cho các ngươi. Dù sao hôm nay ta cũng rảnh, các ngươi dạo cả ngày cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy, vậy đa tạ Thế tử gia.” Bọn họ lập tức nói cảm tạ, phúc lợi như vậy, đối với ba người Lâm nương tử tương đối thực tế.
Cũng may trước khi biết thân phận Trì Trì các nàng đã quen biết hắn, hơn nữa ngày từ ban đầu hắn không hề ra vẻ ta đây, cho nên lúc mấy người Lâm nương tử đối mặt với hắn, không căng thẳng như khi đối mặt với Cố Vân Đông.
Nếu đã quyết định thế rồi, bốn người trực tiếp lên xe ngựa.
Không thể không nói, lúc bắt đầu thực sự mua đồ đám người Lâm nương tử mới nhận ra ích lợi của Trì Trì.
Tất nhiên các nàng cũng đã hỏi thăm xem đồ ở đâu tôt, cửa tiệm nào rẻ và hợp túi tiền. Thậm chí Phạm thẩm ở cách vách còn liệt kê cho các nàng một danh sách. Nhưng những cửa tiệm trong danh sách này đều không ngon bổ rẻ bằng cửa tiệm mà Trì Trì dẫn các nàng đến.
Đặc biệt kẹo mứt hoa quả cùng đồ hộp các nàng mua ở Cố Ký, Trì Trì làm chủ toàn bộ để cho các nàng giá gốc, thật sự đã tiết kiệm cho bọn họ không ít bạc.
Ban đầu các nàng dự định sẽ đi mua sắm cả ngày, nhưng chưa đến nửa ngày đã mua xong hết toàn bộ rồi.
Lâm nương tử cực kỳ cảm kích và biết ơn Trì Trì, nhưng tới buổi trưa, nàng lại có chút do dự mở miệng: “Thế tử, ngài xem chúng ta đều đã mua xong rồi, cũng không nên phiền ngài nữa. Nếu không, ngài đưa Như Ý đi về trước đi?”
Trì Trì xua tay: “Không vội, ngày mai các ngươi phải đi rồi, hôm nay cứ tụ họp với Như Ý đi. Không bằng ta đưa các ngươi tới Tân Minh Các. Đó là cửa tiệm của mẹ ta, nơi đó cũng không tệ lắm, ta có thể ở bên ngoài chờ các ngươi.”
“Không, không, không cần.” Lâm nương tử cuống quýt lắc đầu cự tuyệt.
Trì Trì hỏi: “Lâm nương tử có gì khó xử à? Ngươi cứ việc nói thẳng.”
Lâm nương tử âm thầm thở dài một hơi, chỉ có thể cười gượng trả lời: “Là thế này, ngày mai chúng ta phải đi rồi? Cái kia, bên Hứa Quế Lan, chúng ta cũng nên đến thông báo một tiếng đề ngày mai cùng nhau khởi hành, cho nên……”
Trì Trì cười, điều hắn đang chờ không phải chính là cái này sao?
Bằng không hắn đã không tự đề cử mình tới làm hộ vệ cho biểu tỷ Như Ý.
Nghĩ đến Hứa Quế Lan, khẳng định sẽ cho Lâm nương tử một bất ngờ cực cực lớn.
Hắn không để bụng nói: “Các ngươi còn sợ ta có ý gì với Hứa Quế Lan sao? Mẹ ta đã xử phạt rồi, biểu tỷ cũng không thèm để ý. Hứa tú nương kia với ta mà nói chỉ là một người xa lạ, ta chưa bao giờ đặt ở ở trong lòng. Được rồi, các ngươi đừng từ chối nữa, lên xe đi, ta đưa các ngươi qua đó. Hứa tú nương ở khách điếm nhà nào vậy?”
Lâm nương tử nhắc tới Hứa Quế Lan, chính là để thế tử mang Như Ý đi về trước. Nhưng hôm nay Trì Trì đã nói như vậy rồi, các nàng mà từ chối ngược lại thành không biết tốt xấu, xem người ta thành kẻ hẹp hòi.
Bởi vậy Lâm nương tử nói cho hắn khách điếm Hứa Quế Lan ở, đoàn người đi thẳng đến khách điếm đó.
Xe ngựa dừng trước cửa khách điếm, Trì Trì và Cố Như Ý không đi vào.
Ba người Lâm nương tử vào cửa. Trì Trì thầm đếm trong lòng, quả nhiên chỉ một lát sau, Lâm nương tử hớt hải bước ra, biểu tình nhìn vừa giận vừa lo.
Cố Như Ý vội bước đến đó: “Làm sao vậy? Hứa Quế Lan lại nói gì làm các người tức giận à?”
“Nếu nàng ta mà nói gì thì tốt, dù sao chúng cũng đã quen rồi.” Tiểu Lộ thở phì phì mở miệng.
“Vậy……”
Hà Sa cũng phẫn nộ: “Hứa Quế Lan đi rồi, không thấy người đâu cả.”
Cố Như Ý kinh ngạc: “Không, không thấy là có ý gì? Là gặp nguy hiểm, hay là mất tích?”
Lâm nương tử cười lạnh: “Nàng ta thì gặp phải nguy hiểm gì chứ? Ta hỏi chưởng quầy, chưởng quầy nói nàng ta thu dọn tay nải rời đi rồi, còn nói là đi theo hạ nhân của gia đình giàu có.”
Bà thật sự sắp tức đến hộc máu rồi: “Hai ngày trước ta đến thăm nàng ta vẫn còn ở đây. Đột nhiên rời đi cũng không nói một tiếng. Bây giờ ta biết đi đâu tìm người chứ?”