Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1815 - Chương 1815. Phiên Ngoại Trở Thành Thiếp Của Bao Đại

Chương 1815. Phiên ngoại trở thành thiếp của Bao Đại Chương 1815. Phiên ngoại trở thành thiếp của Bao Đại

Chương 1815: Phiên ngoại trở thành thiếp của Bao Đại

Lâm nương tử lo lắng muốn chết, tại sao đến giờ phút này rồi mà Hứa Quế Lan còn không thể an phận một chút chứ?

“Không tìm thấy người?” Không biết Trì Trì đã đi đến trước mặt mấy người từ lúc nào.

Lâm nương tử nở một nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, cũng không biết nàng đi đâu rồi.”

“Để ta giúp, phủ Tuyên Hòa này ta rất quen thuộc.” Trì Trì tỏ vẻ rất nhiệt tình.

Lâm nương tử vội vàng cự tuyệt: “Không, không cần, sao bọn ta có thể làm phiền thế tử được.”

“Không phiền, đây chỉ là việc nhỏ thôi, hỏi thăm một chút là biết.” Trì Trì nói xong, vẫy tay với một tên ăn mày cách đó không xa: “Giúp ta tìm Dư lão đại, bảo hắn điều tra giúp ta vị tú nương tên là Hứa Quế Lan từ huyện Phùng đến đây trọ tại khách điếm phố Đại Thông, nhìn xem nàng đã đi đâu, rời đi từ khi nào.”

Tên ăn mày khom người: “Dạ, Thế tử.”

Tiểu ăn mày nhoáng cái đã chạy đi, biết mất trong một con ngõ nhỏ.

Đám Lâm nương tử nhìn đến ngây người: “Thế tử, ăn mày trong phủ thành này đều quen biết ngài sao?”

“Chắc hơn phân nửa, chủ yếu là trước kia ta thích chạy lung tung khắp nơi, quen biết không ít người.”

Nhưng, nhưng ngài là thế tử đó, cho dù quen biết rất nhiều người, chẳng lẽ không phải nên là con cháu trong những gia đình giàu có sao?

Trì Trì ngước mắt nhìn nhìn, chỉ vào một quán trà cách đó không xa nói: “Đi, chúng ta qua đó uống trà, Dư lão đại sẽ nhanh chóng có truyền đến tin tức thôi.”

Mấy người Lâm nương tử ngơ ngác đi theo hắn đến quán trà bên cạnh. Tuy rằng lúc trước bọn họ cảm thấy thế tử không phải là người kênh kiệu, bây giờ lại càng thêm không có khoảng cách, như này cũng có chút quá tùy ý nhỉ?

Trì Trì gọi mấy chén nước trà, an tĩnh chờ đợi.

Non nửa canh giờ sau, Dư lão đại tự mình đi đến, chắp tay với Trì Trì: “Thế tử gia, lâu rồi không gặp.”

“Dư lão đại mời ngồi.”

Đối phương thật sự không khách khí ngồi xuống đối diện Trì Trì, còn giơ tay lên nói chưởng quầy tới châm trà.

Sau khi uống xong một chén lớn, lau miệng một cái, lúc này mới thoải mái chút.

“Người thế tử gia bảo ta tra, ta đã tra được rồi.”

Hai mắt mấy người Lâm nương tử sáng lên, nhiệt tình nhìn hắn.

Dư lão đại liếc mắt nhìn các nàng một cái, nói tiếp: “Trước đó vài ngày Hứa Quế Lan đúng thật ở tại khách điếm phố Đại Thông. Nhưng hai ngày trước, nàng ta bắt đầu thân thiết với một phụ nhân ở phòng trên, sau đó thường xuyên đi theo vị phụ nhân ra ngoài. Theo tin tức tiểu đệ ta thu được thì hai người các nàng đi gặp Bao lão phu nhân của Bao phủ.”

Lâm nương tử ngạc nhiên: “Gặp Bao lão phu nhân? Sao có thể? Nàng còn đi tìm Bao lão phu nhân làm cái gì?”

Hà Sa lôi kéo bà: “Lâm nương tử, chúng ta cứ nghe xong trước cái đã.”

Nàng có chút sợ Dư lão đại một thân lệ khí, nhất là khi biết đối phương là lão đại địa đầu xà ở đây. Thấy hắn nhìn qua, nàng nhịn không được co rúm lại sau lưng Tiểu Lộ.

Dư lão đại bật cười: “Tìm Bao lão phu nhân đương nhiên là có chỗ lợi. Hứa Quế Lan thừa dịp Bao lão phu nhân ra ngoài dâng hương tới xin lỗi bà ta, vất vả một phen cuối cùng cũng được Bao lão phu nhân tha thứ. Hiện giờ đã trở thành người nhà họ Bao.”

“Cái gì, có ý gì?” Trong lòng Lâm nương tử chợt lóe lên một dự cảm không lành.

“Có nghĩa là……” Dư lão đại đột nhiên cười có chút xấu xa: “Hứa Quế Lan hiện giờ đã là bảo bối của đại tôn tử Bao lão phu nhân, thiếp thị của Bao Đại.”

Hắn vừa dứt lời, Trì Trì hơi hơi rũ mắt, trên mặt không có chút biểu tình ngoài ý muốn nào.

Nhưng bốn người Cố Như Ý lại khiếp sợ không thốt lên lời.

Cái quái gì đây?

Thiếp thị của Bao Đại?

Lâm nương tử nhịn không được xoa xoa lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm: “Cái, cái kia Dư lão đại à, có phải ngươi nghe lầm hay không?

Bao gia kia nhìn Hứa Quế Lan không vừa mắt, lúc trước…… Tóm lại là không thể nào có chuyện bọn họ muốn Hứa Quế Lan làm thiếp thị đâu? Bọn họ chỉ sợ hận không thể lột da nàng ta.”

Dư lão đại cười như không cười: “Vĩnh An Hầu thế tử giao nhiệm vụ cho ta, nếu ta nghe lầm, vậy không thể giao phó cho ta.”

Lâm nương tử tức khắc nói không ra lời.

Trì Trì liếc mắt nhìn Dư lão đại, hỏi: “Hứa Quế Lan bây giờ đang ở đâu? Bao phủ?”

“Đương nhiên không phải, Bao Đại không phải bị Bao lão gia đưa ra thôn trang bên ngoài thành rồi sao? Làm thiếp thị của hắn, Hứa Quế Lan đương nhiên cũng phải ở trong thôn trang, bây giờ nàng ta sống rất thoải mái. Nếu các ngươi không tin, ta dẫn các ngươi đi xem?”

Lâm nương tử trầm mặc một lát, khẽ cắn môi: “Đi, đi xem, dù sao trở về ta cũng phải cho chủ nhân một lời giải thích.”

Dư lão đại nhún vai: “Được, đi thôi.”

Mấy người lên xe ngựa, một đường thẳng ra ngoài thành.

Thôn trang của nhà họ Bao nói là ngoài thành, nhưng thực ra cách phủ Tuyên Hòa vẫn có chút xa, ngược lại cách huyện thành gần hơn một chút.

Bọn họ vội vàng đẩy nhanh tốc độ, thật vất vả cuối cùng cũng đến nơi, thời gian đã không còn sớm.

Lâm nương tử gấp không chờ nổi xuống xe ngựa, dẫn Hà Sa và Tiểu Lộ tiến lên gõ cửa.

Có Trì Trì ở đó, Lâm nương tử các nàng cũng không sợ Bao gia.

Cửa thôn trang nhanh chóng được mở ra, Lâm nương tử gấp không chờ nổi mà đi vào bên trong.

Trì Trì cùng Dư lão đại không theo vào đi, nhưng Cố Như Ý không yên tâm, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Trì Trì dựa vào bên cạnh xe ngựa, ném cho Dư lão đại một viên kẹo: “Vất vả rồi.”

Dư lão đại cười nói: “Ta có vất vả gì đâu, dù sao cũng được trả tiền mà. Nhưng ta nói ngài đường đường là thế tử Hầu phủ, có cần phải hao tâm tổn trí như vậy không? Ngài không vừa mắt, cứ trực tiếp đánh giết cũng không ai nói gì ngài.”

Trì Trì quơ quơ ngón tay: “Không thể nói như vậy, con người ta luôn thích lấy lý phục người, đánh đánh giết giết không hợp với ta.”

Dư lão đại cười lạnh, ta tin ngươi mới lạ.

“Nói nữa.” Trì Trì liếc hắn một cái: “Mẹ ta nói, muốn gậy ông đập lưng ông. Như vậy, nàng ta mới không cảm thấy oan uổng, đúng không?”

Nếu Hứa Quế Lan thực hiện được ý đồ, người phải thừa nhận hết thảy chính là biểu tỷ nhà hắn.

Dư lão đại không tỏ ý kiến, nhưng hắn biết đắc tội ai cũng không thể đắc tội vị Vĩnh Gia quận chúa kia, ngày thường nàng ôn ôn hòa hòa dễ nói chuyện, nhưng nếu thật sự chạm vào điểm mấu chốt của nàng thì hậu quả không phải ai cũng có thể gánh nổi.

Hai người đứng bên cạnh xe ngựa ăn kẹo que, đại khái qua ba mươi phút, mấy người Lâm nương tử nổi giận đùng đùng ra ngoài.

Đôi mắt Trì Trì sắc bén, thậm chí hắn còn nhìn thấy khóe mắt Lâm nương tử vương nước mắt.

Đây là… Khóc?

Chờ đi đến trước mặt hắn, Lâm nương tử đã điều chỉnh tốt cảm xúc, ngượng ngùng nói với hai người: “Để mọi người chê cười rồi, chúng ta trở về thành đi.”

Trì Trì nhún vai, nhảy thẳng lên xe ngựa.

Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn cổng lớn thôn trang nhà họ Bao một cái, một gã sai vặt nấp trong khe cửa nhìn xe ngựa bọn họ đi càng lúc càng xa.

Thời gian không còn sớm, trên đường trở về, Dư lão đại vội vàng đánh xe, tốc độ có chút gấp gáp.

May mắn là trước khi đóng cửa thành, Trì Trì đã kịp đưa mấy người Lâm nương tử về phố Hưng Thao phố.

Lâm nương tử hành lễ với hắn: “Hôm nay thật sự quá làm phiền thế tử rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến Hầu phủ thỉnh an cáo từ Hầu phu nhân.”

Bình Luận (0)
Comment