Chương 1816: Phiên ngoại chữa bệnh từ thiện bắt đầu
Trì Trì gật gật đầu: “Vậy Hứa Quế Lan thì sao.”
Lâm nương tử hiếm khi mất bình tĩnh: “Có đi hay không mặc kệ nàng ta.”
Trì Trì rõ ràng: “Được, chúng ta đi trước.”
Hắn đưa Cố Như Ý lên xe ngựa, hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Như Ý mới thở dài một tiếng, kể lại hết chuyện đã xảy ra ở thôn trang Bao phủ cho Trì Trì nghe.
“Chúng ta vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Quế Lan, nàng và Bao Đại đang ôm ấp vui đùa ầm ĩ, vừa thấy chính là, chính là……” Trong sạch khó giữ được, Cố Như Ý khó mà nói lên lời, chỉ có thể tiếp tục nói: “Lâm nương tử muốn đưa nàng đi, nói cho dù nàng muốn đi theo người ta cũng không thể không minh không bạch như vậy, như thế nào cũng nên trở về nói với cha mẹ Hứa một tiếng mới được.”
“Hơn nữa dù sao Hứa Quế Lan cũng do Lâm nương tử đưa tới, không thể đưa nàng trở về Lâm nương không biết nên ăn nói với chủ nhân như thế nào. Nhưng Hứa Quế Lan sống chết không chịu đi, nói hiện tại nàng ta sống rất tốt, nàng ta sẽ viết thư báo cho cha mẹ, không cần chúng ta xen vào việc người khác. Nàng ta còn nói chúng ta là không muốn nàng ta được sống tốt, muốn chia rẽ nàng và Bao Đại.”
“Tóm lại lời nàng ta nói rất khó nghe, như thể chúng ta đều là những kẻ xấu xa.”
Trì Trì nhíu mày: “Nàng mắng tỷ?”
“Không có, bây giờ nàng ta không dám đắc tội ta, ngay cả nhìn cũng không dám, nhưng đối vơi Lâm nương tử các nàng……” Cố Như Ý không muốn lặp lại những lời Hứa Quế Lan nói, không biết có phải bởi vì nàng ta đã là phụ nhân rồi hay không, cho nên một số lời có chút chay mặn cũng không kỵ, các nàng không thể nghe nổi.
Các nàng ngoại trừ bị tức giận còn bị xấu hổ buồn bực không thể không rời đi.
“Lâm nương tử nói đây là sự lựa chọn của nàng ta. Nàng đã là người trưởng thành, chúng ta không quản được nàng. Trở về bà ấy sẽ nói đúng sự thật với chủ nhân, cho dù bị chủ nhân trách cứ, bà ấy cũng nhận.”
Trì Trì dựa vào càng xe, hai chân lắc qua lắc lại, nghe vậy cười rộ lên: “Chủ nhân các tỷ sẽ không trách cứ bà ấy đâu.”
Mẹ nói, La thị rất thông minh, không chừng đã đoán được kết cục hiện giờ của Hứa Quế Lan chính là bút tích của Hầu phủ.
“Được, người nọ không đáng để biểu tỷ hao tâm tốn sức, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ hối hận thôi, chờ xem đi.”
Kỳ thật chẳng cần chờ lâu, xe ngựa của Trì Trì vừa rời đi, Bao Đại ở thôn trang lập tức xoay người bắt đầu đánh Hứa Quế Lan.
Hứa Quế Lan sợ ngây người, không thể tin được Bao Đại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Bao Đại cũng chẳng buồn giả vờ nữa: “Ngươi cho rằng hai ngày nay tại sao ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy? Ta chỉ chờ đám Lâm nương tử tới cửa một chuyến xem ngươi mà thôi. Bây giờ các nàng đã bị ngươi đuổi đi, ta cũng không cần phải diễn trò nữa. Ta có hôm nay đều do ngươi làm hại, ta đánh chết ngươi. Ngươi cho rằng tổ mẫu ta sao lại cho ngươi làm thiếp thị của ta, chính là vì để cho ta xả giận.”
Hứa Quế Lan trốn không được, bị Bao Đại túm lấy phát tiết một hồi.
Những việc này, Trì Trì không quan tâm, Cố Như Ý lại càng không đi hỏi thăm.
Hai người trở về Hầu phủ, Cố Vân Đông nhanh chóng nói các nàng đi ăn cơm, ăn xong rồi lại gọi Trì Trì tới nói chuyện.
“Chuyện của Hứa Quế Lan cũng đã hạ màn rồi, kế tiếp con đặt tâm tư vào chuyện chữa bệnh từ thiện đi. Hôm nay các sư thúc bá của con đều đã bắt đầu rồi, trở về con dọn dẹp một chút, sáng sớm ngày mai cũng xuất phát đi.”
“Được ạ.” Trì Trì xoa tay hầm hè.
Thiên phú y học của hắn được di truyền từ Thiệu Thanh Viễn, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, kỳ thật hắn đã sớm đến y quán thực tập. Chẳng qua là hắn không có kiên nhẫn cả ngày ngồi im một chỗ, nếu không hắn đã đến y quán Huệ Dân ngồi khám bệnh rồi.
Cố Vân Đông thấy hắn hưng phấn như vậy, mỉm cười bỏ thêm một câu: “Đi cùng cha con.”
Quả nhiên biểu cảm trên mặt Trì Trì cứng đờ, suy sụp: “Tại sao? Con đi một mình cũng được mà.”
“Con xem tuổi tác của mình đi, mới mười hai tuổi thôi. Trước kia ở y quán Huệ Dân xem bệnh cho người ta còn chưa tính, dù sao cũng có những đại phu khác đảm bảo, người bệnh không cần lo lắng. Nhưng một mình đến thôn dưới chữa bệnh từ thiện cho người dân, người ta sẽ cho là con đang chơi trò đóng vai gia đình, ai mà tin con thật sự có thể chữa bệnh chứ?”
Cố Vân Đông nói, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lắc đầu nói: “Hài tử, chúng ta phải chấp nhận hiện thực. Tuy nói mấy người sư huynh sư tỷ cũng bắt đầu trị bệnh cứu người từ khi còn nhỏ, nhưng bọn họ lúc ấy tình huống đặc thù, con sao……”
Cô tấm tắc hai tiếng: “Ngoan, ngày mai đi cùng cha con đi.”
Trì Trì mím môi: “Không, con muốn đi một mình. Con có cách để bọn họ tin tưởng con.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Thật sự?”
“Vâng.”
“Được, nếu con đã nói thế thì ta mặc kệ, nhớ chú ý an toàn.” Cố Vân Đông vẫn rất có lòng tin với nhi tử, trong lòng hắn có chủ ý, hiển nhiên không có vấn đề gì.
Trì Trì ra dấu OK, đây là cử chỉ mẹ hắn thường xuyên làm, ý là ‘được, không thành vấn đề’.
Cố Vân Đông nói Trì Trì về phòng chuẩn bị.
Sáng sớm ngày thứ hai, đám người Lâm nương tử còn chưa lại đây từ biệt, Trì Trì đã dẫn Nhất Hải lên xe ngựa lên đường.
Ai ngờ hắn mới vừa ra đến cồng Hầu phủ thì thấy cha mình đứng ở nơi đó.
Trì Trì bước hai ba bước đi lên trước hỏi: “Cha, cha chờ con sao?”
“Ừ.”
Trì Trì nhíu mày: “Không phải đã nói sẽ để con đi một mình rồi ư?”
“Yên tâm, ta không đoạt thôn của con, nhưng ta cũng phải ra cửa, cùng nhau đi đi. Thuận tiện nói cho con những việc cần phải chú ý. Lần đầu tiên con tham gia chữa bệnh từ thiện, có một vài quy tắc có lẽ không quá quen thuộc.”
Trì Trì nghe lời này thì an tâm rồi, hắn lại bắt đầu cao hứng: “Được rồi, vậy đi thôi. Cha, cha ngồi xe ngựa của con đi.”
“Ừ.” Thiệu Thanh Viễn xoa nhẹ đầu hắn: “Ổn trọng chút. Không phải con muốn cho mọi người tin tưởng mình là đại phu có thể trị bệnh cứu người sao?”
Ổn trọng? Giống như cha hắn ấy à?
Trì Trì nhún nhún vai, nhưng không vừa đi vừa nhảy nhót nữa.
Hắn đi theo sau Thiệu Thanh Viễn, thấy cha hắn lên xe ngựa, hắn vừa định đặt chân muốn bước lên.
Nhưng khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người lóe qua.
Trì Trì sắc mặt khẽ biến, bước chân vừa giơ lên lại hạ xuống, lập tức lao về phía bóng người kia.
Thiệu Thanh Viễn nhanh tay lẹ mắt một tay túm người kéo trở về: “Con làm cái gì vậy? Đi thôi không còn sớm nữa.”
“Cha, còn vừa nhìn thấy một bóng người chạy về phía kia. Người nọ ở đã dò xét ngoài phủ chúng ta rất nhiều lần, cực kỳ cổ quái. Lần trước con đuổi theo, nhưng bắt hụt mất.”
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy nhíu mày: “Con bắt hụt?”
“Vâng, còn dùng hết toàn lực đuổi theo.” Nói đến chính sự, biểu cảm trên gương mặt Trì Trì trở nên nghiêm túc: “Cha, con lại đuổi theo xem.”
“Lần trước bắt hụt, chưa chắc lần này đã đuổi kịp, con không cần đi.” Thiệu Thanh Viễn nói, sau đó hắn quay ra sau dặn một tiếng: “Bạch Thất, ngươi theo sau xem thử người nọ đi nơi nào. Xem là ai, có thân phận gì.”
“Vâng.”
Bạch Thất là ám vệ am hiểu truy bắt nhất nhà họ Bạch, không có mấy người có thể thoát khỏi sự theo dõi của hắn.
Thiệu Thanh Viễn dặn dò một câu: “Cẩn thận một chút.”
Sau đó Trì Trì cảm giác được một bóng người từ bên cạnh vụt qua.