Chương 1817: Phiên ngoại Thường Ngũ thôn
Bạch Thất đi rồi, lúc này Thiệu Thanh Viễn mới chậm rãi nói với Trì Trì: “Được rồi, buổi tối trở về Bạch Thất sẽ truyền tin tức tới, đi chữa bệnh từ thiện trước đi.”
“Vâng.” Trì Trì lại liếc nhìn qua phương hướng đó một lần nữa, lúc này mới lên xe ngựa.
Thiệu Thanh Viễn nói một vài ví dụ về chữa bệnh từ thiện cho hắn nghe, tới cửa thành, hai người tách ra đường ai nấy đi.
Trì Trì dẫn theo Nhất Hải đơn độc đi tới một thôn nhỏ gọi là thôn Thường Ngũ bắt đầu tiến hành chữa bệnh từ thiện. Nghe nói ban đầu thôn này do ngũ huynh đệ Thường gia gây dựng lên, sau này dần có người bên ngoài thôn tới cắm rễ, cho nên trong thôn Thưỡng Ngũ người họ Thường chiếm đa số.
Thôn Thường Ngũ không quá xa, nhưng tương đối hẻo lánh, ở chân núi.
Thông thường phương pháp chữa bệnh từ thiện của nhóm đại phu bọn họ sẽ bắt đầu từ thôn xóm xa nhất, sau đó sẽ về gần phủ Tuyên Hòa, cuối cùng lại trở lại phủ Tuyên Hòa.
Nhưng có một vài người bối phận thấp một chút, lần đầu tiên chữa bệnh từ thiện một mình, luôn có đại phu không quá an tâm sẽ xem bệnh gần phủ thành, có chuyện gì, cũng có thể kịp thời trở lại phủ thành tìm người hỗ trợ.
Chỉ là loại này tương đối ít, cũng tương đối phân tán.
Trì Trì cảm thấy bản thân có thể đảm đương một mình, nhưng buổi tối về nhà, hắn dứt khoát bắt đầu từ ngôi làng gần đây một chút.
Thật ra từ hôm qua thôn Thường Ngũ đã bắt đầu ngóng trông đại phu chữa bệnh từ thiện tới thôn mình.
Bọn họ không biết chữa bệnh từ thiện từ xa đến gần, chỉ là đợi một ngày không thấy người thì trong lòng bắt đầu lo lắng lên.
Hôm nay mới sáng sớm bọn họ đã đứng chờ trước cửa thôn, không ít thôn dân đều lo lắng không thôi, hỏi thôn trưởng đứng đằng trước: “Có phải vì thôn chúng ta xa quá, nên đại phu chữa bệnh từ thiện bỏ qua chúng ta không?”
“Vậy làm sao bây giờ? Nam nhân nhà ta còn chờ đại phu chữa bệnh từ thiện trị chân cho hắn đó.”
“Sáng hôm qua ta có cảm thấy có chút không thoải mái, còn ngóng trông đại phu lại đây khám, kết quả hôm nay cũng không có tới.”
Thường thôn trưởng cau mày, gõ gõ quải trượng, không vui mở miệng: “Được rồi, đừng lải nhải nữa, ồn muốn chết. Không phải ta đã sớm nói qua? Chờ không kịp chữa bệnh từ thiện, thì tới huyện thành phủ thành chữa bệnh đi.”
“Đi huyện thành phủ thành chữa bệnh phải có tiền, chữa bệnh từ thiện không cần tiền, dù sao bệnh của ta cũng không gấp, chúng ta chậm rãi chờ xem.”
Thường thôn trưởng hừ một tiếng: “Chỉ là bắt mạch không cần tiền, các ngươi vẫn phải tư mua thuốc. Thật sự cho rằng thiên hạ phát cơm miễn phí, một đám nghĩ cũng thật đẹp.”
Các thôn dân tức khắc ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói thầm vài câu: “Đến y quán trong thành bắt mạch cũng phải trả phí mà.”
Thường thôn trưởng lúc này không phản bác, chỉ dặn dò: “Nếu đại phu chữa bệnh từ thiện tới, các ngươi tự giác một chút cho ta, đùng làm ầm ĩ biết không? Những đại phu đó đều xuất thân từ Bạch gia. Ta đã hỏi thăm qua, nếu đại phu chữa bệnh từ thiện trị không được, sẽ được ghi chép lại, sau đó sẽ tìm một đại phu khác y thuật cao minh hơn tới đây chuẩn trị một lần nữa. Nếu vẫn không trị được, vậy thật sự trị không được. Cho nên các ngươi không cần nháo, nghe đại phu nói là được, nếu không lần sau khám bệnh từ thiện có lẽ sẽ không tới phiên thôn chúng ta.”
“Vâng thôn trưởng, chúng ta biết rồi.”
Nhưng cũng có người nhỏ giọng nói: “Đừng nói lần sau, ta thấy có khi lần này cũng chẳng tới lượt đâu. Không thấy đến bây giờ đại phu vẫn chưa tới sao?”
Hắn vừa dứt lời, có đứa bé từ rất xa chạy tới: “Đại phu tới, đại phu chữa bệnh từ thiện tới, ta thấy có một chiếc xe ngựa chạy về phía này.”
Thôn dân thôn Thường Ngũ lập tức mừng quýnh lên.
Thường thôn trưởng ngó đầu nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đi tới của thôn. Ông lập tức vui mừng ra mặt, không khỏi kích động.
Chờ đến khi xe ngựa dừng trước mặt bọn họ, Thường thôn trưởng liền hỏi: “Trong xe có phải là đại phu tới thôn Thường Ngũ chữa bệnh từ thiện không?”
“Đúng vậy.” Trong xe ngựa truyền đến giọng nói của Trì Trì.
Thường thôn trưởng sửng sốt, giọng nói này… hơi non nớt quá nhỉ!
Nhưng mà không đợi ông nghĩ lại, Nhất Hải đã xốc màn xe lên, Trì Trì cõng một cái hòm thuốc lớn từ bên trong nhảy xuống. Hắn phất tay với đám người Thường thôn trưởng, cười nói: “Các ngươi đều chờ ta hả?”
Thôn dân thôn Thường Ngũ: “……”
Đây là, đại phu chữa bệnh từ thiện?
Các thôn dân đánh giá Trì Trì, đứa nhỏ này mới có tí tuổi mà?
Có thôn dân buồn bực: “Ngươi là hài từ nhà ai, ngươi biết giả mạo đại phu chữa bệnh từ thiện hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
“Ta không giả mạo, ta chính là đại phu đến đây chữa bệnh từ thiện.” Trì Trì nói xong, mở hòm thuốc của mình ra: “Xem đi, đây là dụng cụ khám bệnh của ta.”
Thường thôn trưởng đứng gần nhất, ông quả thật thấy gối bắt mạch, ngân châm dùng để châm cứu, chày giã dược, còn có các loại chai lọ bình, bên trong hòm thuốc đựng đầy đủ đồ.
Thường thôn trưởng lại cau mày, càng thêm không tin tưởng hắn.
Có điều biểu hiện này đã nằm trong dự đoán của Trì Trì, hắn xua xua tay: “Đừng thấy ta còn nhỏ, nhưng thật ra y thuật của ta khá. Có một câu gì ấy nhỉ, không thể trông mặt mà bắt hình dong có đúng không? Cho nên, nếu các ngươi không tin, thì cử ra một người, để ta bắt mạch. Ta sẽ không kê dược, chỉ đơn thuần nói triệu chứng có người đó, như thế nào?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt Thường thôn trưởng nhìn Trì Trì cũng có chút khác thường.
Đứa trẻ trước mặt này còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói cũng rất ra hình ra dạng.
Nhưng vẫn không có ai nguyện ý đứng ra, mọi người đều đang lầm bẩm nói cái gì đó.
Trì Trì nhún nhún vai: “Không thể cứ đứng ở đây được. Bây giờ
thôn này do ta phụ trách, nếu ta rời đi, cũng sẽ không có đại phu khác đến đây.”
Thường thôn trưởng nhíu mày, đúng lúc này, đột nhiên có một phụ nhân mặt mày hốt hoảng từ trong thôn chạy ra.
“Thôn trưởng thôn trưởng, đã xảy ra chuyện, ta nam nhân từ trên núi xuống, không biết hắn bị con gì cắn mà bây giờ trên đùi sưng thành một cục lớn, biến thành màu đen đỏ, người cứng ngắc. Phải làm sao bây giờ? Không phải nói đại phu chữa bệnh từ thiện hai ngày này sẽ tới đây sao? Người đâu rồi? Đã tới chưa?”
Vừa nói chuyện, phụ nhân kia vừa mịt mờ nhìn về lướt qua Trì Trì.
Nhưng chẳng ai để ý tới hắn, Thường thôn trưởng vội vàng hỏi: “Không biêt là con sâu gì à?”
“Không biết. Nam nhân ta về đến nhà mới phát hiện bị cắn. Hiện tại đang rất đau, nằm ở trên giường lăn lộn.”
Thường thôn trưởng nhìn Trì Trì, lại nhìn phụ nhân kia, hắn vẫn không thể tin tưởng Trì Trì, càng không thể để Trì Trì lấy trượng phu của người phụ nhân kia ra làm thí nghiệm trong thời khắc nguy hiểm này được. Nếu không cứu được thì chính là mất một mạng người.
Nhưng Trì Trì chẳng nói chẳng rằng cõng hòm thuốc chạy vào trong thôn, hắn nói với phụ nhân kia: “Ta chính là đại phu chữa bệnh từ thiện, nhà ngươi ở đâu, mau đưa ta đến đó.”
“Hả, à, à, bên này bên này, đại phu ngươi đi cùng ta.” Phụ nhân kia hớt hải dẫn Trì Trì chạy vào trong thôn.
Thường thôn trưởng còn chưa kịp phản ứng lại thì Trì Trì và phụ nhân đều đã không thấy đâu.
Có thôn dân nhịn không được dậm chân: “Nhà Thường Đại Ngưu thật hồ đồ, không thấy đại phu kia mới có tí tuổi đầu à, căn bản là không có khả năng tới chữa bệnh từ thiện.