Chương 1818: Ngoại truyện Thu phục.
Thường trưởng thôn chống cây gậy: “Đi, nhanh đi xem thế nào.”
Thôn dân nhao nhao đuổi theo, Nhất Hải thì lại ung dung cưỡi xe ngựa đi sau cùng.
Đoàn người Thường trưởng thôn đã chạy tới nhà của Thường Đại Ngưu, nhưng bấy giờ Trì Trì đang cầm kim chọc cái đùi sưng tấy của Thường Đại Ngưu, máu mủ bên trong chảy hết ra ngoài, sau đó lại kêu vợ của Đại Ngưu lấy mấy loại dược thảo thông thường đắp luôn lên đùi.
Thường trưởng thôn muốn nói cái gì đó nhưng lại ngây người khi thấy động tác sạch sẽ dứt khoát của Trì Trì.
Ông và những thôn dân khác chạy tới cứ vậy nhìn Trì Trì đắp thuốc rồi băng bó vết thương.
Thường Đại Ngưu vốn đang đau toát mồ hôi trán mà lúc này lại bật cười: “Mát lạnh, đỡ hơn nhiều rồi.”
“Thật may mắn, ban nãy còn không nói được mà bây giờ ngươi đã nói lưu loát.” Vợ Đại Ngưu thở phào nhẹ nhõm, sau đó luôn miệng cảm ơn Trì Trì: “Bạch đại phu, cậu đúng là thần y, mới hai ba khắc mà đã cứu được trượng phu nhà ta. Nếu hôm nay không phải cậu thì trượng phu nhà ta đã xảy ra chuyện rồi, sau này ta thật sự không biết phải sống như nào, cảm ơn, cảm ơn Bạch đại phu.”
Trì Trì đứng dậy, vừa đóng hộp thuốc vừa thần bí nói: “Trị bệnh cứu người vốn là chức trách của người đại phu, không cần cảm ơn.”
“Vậy phí chữa trị bao nhiêu? Ta sẽ lấy trả cậu.”
“Chắc là thím quên rằng ta tới chữa bệnh miễn phí, không nhận bạc.”
Vợ Đại Ngưu sửng sốt, lập tức vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, trông ta đãng trí chưa kìa. Vậy, vậy, vậy Bạch đại phu nghỉ ngơi lát, ta bưng cho cậu chén nước.”
Trì Trì gật đầu rồi ngồi lại trong viện.
Thường trưởng thôn cùng những thôn dân khác ngơ ngác nhìn nhau, tiểu tử này thật sự có bản lĩnh sao?
Thường trưởng thôn vào nhà hỏi Thường Đại Ngưu mấy câu hỏi, sau khi xác nhận hắn thật sự không sao, lúc này mới nhìn sang Trì Trì: “Là lão già ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, mong Bạch đại phu thứ lỗi. Mời Bạch đại phu đi bên này, bọn ta đã chuẩn bị phòng chữa bệnh từ thiện, bên trong đã có trà nước, hy vọng Bạch đại phu không chê cười.”
“Không chê, đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta có bệnh trị bệnh, đừng chậm trễ.” Trì Trì lập tức đi theo Thường trưởng thôn.
Sau đó dưới sự chủ trì của Thường trưởng thôn, buổi chữa bệnh từ thiện của Trì Trì diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng ban đầu vẫn có rất nhiều người không yên tâm, vậy nên tới tìm hắn khám đều là những bệnh và vết thương nhỏ. Trì Trì vẫn khám bệnh rất cẩn thận, không hề vì bệnh lớn nhỏ mà đối xử khác biệt.
Người bên cạnh cũng cảm nhận được sự cẩn thận của hắn, dần dần, người bị bệnh nặng cũng tìm tới.
Chẳng ai để ý tới xe ngựa của Nhất Hải đã lặng lẽ đến nhà Thường Đại Ngưu, đưa vợ của Đại Ngưu một chai thuốc kêu nàng ta cho Đại Ngưu uống.
Thấy Thường Đại Ngưu uống rồi hắn mới rời đi.
Vợ Đại Ngưu gọi hắn lại: “Đợi đã.”
Nàng ta tới phòng bếp bưng một chén khoai lang nghiền ra: “Nhất Hải tiểu ca, nhà bọn ta cũng chẳng có gì khác, cái này đưa Bạch đại phu nhà các người ăn lót dạ, cậu ấy đã vất vả cả ngày tuổi lại nhỏ chắc chắn rất mệt, khoai lang nghiền này là nhà ta tự làm, coi như là một chút tâm ý của bọn ta cảm kích Bạch đại phu.”
Nhất Hải cũng không từ chối, nhận lấy bát khoai lang nghiền: “Được, ta thay mặt thiếu gia nhà bọn ta cảm ơn cô.”
“Nói với thiếu gia nhà các người có việc gì cần giúp thì cứ tới tìm phu thê bọn ta.”
Nhất Hải gật đầu: “Được rồi, ta đi đây.”
Theo cách mà Trì Trì và Cố Vân Đông đã nói ngày hôm qua thì nói trắng ra hai phu thê Thường Đại Ngưu đều là kẻ lừa đảo.
Trì Trì biết nếu muốn tới vùng thôn quê để chữa bệnh từ thiện thì cần phải tìm kẻ lừa đảo trong thôn để khuấy động bầu không khí một chút.
Hắn cùng Nhất Hải nhưng sáng sớm đã ra ngoài với Thiệu Thanh Viễn, người của thôn Thường Ngũ lại đợi cả buổi rồi vẫn chưa thấy bọn họ. Nhưng người trong thôn không biết hai người Trì Trì đã đi đường tắt vòng vào trong thôn từ lâu.
Ngay lúc bọn họ định bụng tìm kiếm người phù hợp để làm kẻ lừa đảo thì gặp Thường Đại Ngưu. Cái khéo đó là Thường Đại Ngưu cũng nhận ra hắn. Ngày trước đứa nhỏ nhà Thường Đại Ngưu bị bệnh bẩm sinh, phu thê hai người vì để chữa bệnh cho con mà khuynh gia bại sản.
Kết quả chẳng những đứa nhỏ không được trị khỏi, trái lại bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này hai người mới vỡ lẽ đã gặp phải lang băm. Được đám người Thường trưởng thôn khuyên bảo phu thê hai người chỉ có thể đưa đứa nhỏ tới y quán Huệ Dân ở phủ thành.
Thời điểm đó Trì Trì đang ở trong y quán, là hắn nhìn ra tình hình nguy cấp của đứa nhỏ đầu tiên, sai người đưa đứa nhỏ vào nội thất tiến hành cấp cứu khẩn cấp, là một tay hắn cứu đứa nhỏ.
Phu thê hai người mang ơn hắn, nhưng trong y quán không tiết lộ thân phận của Trì Trì, Thường Đại Ngưu chỉ biết hắn họ Bạch y thuật cao minh.
Vì vậy vừa nhìn đã ngay lập tức nhận ra Trì Trì. Biết hắn là đại phu muốn tới Thường Ngũ thôn chữa bệnh miễn phí thì vui sướng vô cùng.
Theo lý mà nói, thì chỉ cần phu thê Thường Đại Ngưu về thôn chứng minh Trì Trì là đại phu đã chữa bệnh cho con bọn họ là được. Mà Trì Trì chỉ sơ cứu lúc đầu, còn có đại phu khác trong y quán phối hợp, tiếp sau đó đứa nhỏ nằm lại y quán một thời gian thì Trì Trì cũng không xuất hiện nữa, đều là đại phu của y quán Huệ Dân chăm sóc.
Vì vậy sau khi phu thê hai người quay về thôn, người trong thôn hỏi tuy bọn họ cũng nói là Trì Trì làm nhưng người trong thôn vẫn cho rằng người có công lớn kia là đại phu trong y quán, Trì Trì có thể chỉ là học đồ của bọn họ, chỉ có một chút kiến thức y học mà thôi.
Nếu lúc này bọn họ lật lọng nói Trì Trì mới là người cứu con của bọn họ chỉ sợ những thôn dân đó chẳng những không tin mà còn có thể cho rằng bọn họ bị mua chuộc.
Vì vậy khi Trì Trì bảo bọn họ hỗ trợ làm kẻ lừa đảo phu thê hai người đồng ý luôn không nói nhiều.
Đương nhiên chân của Thường Đại Ngưu không phải bị con bọ nào cắn chẳng qua chỉ là ăn một loại thuốc, miệng vết thương trông có vẻ kinh tởm chút nhưng thật ra cũng là một phương pháp bột nhiệt độc, thuốc này có lợi vô hại với Thường Đại Ngưu.
Hiện giờ phu thê Thường Đại Ngưu đã hoàn thành công việc lui về, Nhất Hải cũng cho một viên thuốc bổ sung coi như lời cảm ơn.
Còn Trì Trì thì đã được mời đến một nhà có người bị bệnh liệt giường lâu năm để xem bệnh.
Trì Trì cũng không nói gì, bệnh tình của người này trở nên nghiêm trọng như vậy rõ ràng đã bị chậm trễ, nếu ngay từ lúc đầu thấy không thoải mái thì phải tới y quán kê đơn châm cứu, không tới nửa tháng là có thể khỏi bệnh.
Nhưng nhà người ta không nỡ chi tiền chữa bệnh, nghĩ chỉ cần nhịn đi là được. Bây giờ thấy có chữ bệnh miễn phí tới nên vội vã mời hắn tới nhà.
Trì Trì đã học y từ nhỏ, bên cạnh toàn là thánh thủ y học, chuyện đã gặp cũng nhiều.
Nếu đại phu y thuật bình thường khác tới chỉ sợ không thể chữa được.
Nhưng người này bệnh tình nghiêm trọng, khiến Trì Trì tốn khá nhiều thời gian.
Vốn dĩ hắn định nán lại thôn Thường Ngũ một ngày, ngày mai sang thôn khác, bây giờ xem ra ngày mai vẫn phải ở lại đây.