Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1819 - Chương 1819. Ngoại Truyện Phát Hiện Của Bạch Thất.

Chương 1819. Ngoại truyện Phát hiện của Bạch Thất. Chương 1819. Ngoại truyện Phát hiện của Bạch Thất.

Chương 1819: Ngoại truyện Phát hiện của Bạch Thất.

Lúc Trì Trì quay về thì cổng thành chuẩn bị đóng.

Thường trưởng thôn vốn muôn giữ hắn ở lại một đêm, trải qua một ngày khám và trị bệnh, Thường trưởng thôn đã bội phục sát đất thiếu niên mới mười hai tuổi này. Chỉ lo hôm sau hắn không tới nên đã chuẩn bị phòng ở tươm tất từ sớm.

Nếu là ngày xưa thì Trì Trì sẽ ở lại luôn, đỡ phải phiền hà chạy qua chạy lại.

Nhưng hôm nay không được, sáng sớm Bạch Thất theo dõi bóng người lén lút buổi tối sẽ có tin tức truyền tới, hắn phải về nhà nghe ngóng một chút.

Quả nhiên, về tới nhà đúng lúc Trì Trì thấy Bạch Thất đang báo cáo với Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Thanh Viễn cũng mới về không lâu, chỉ là vẻ mặt hắn toát lên vẻ kỳ quái sau khi nghe xong lời Bạch Thất nói.

Trì Trì tò mò, không thèm ăn cơm tối lập tức hấp tấp tiến tới hỏi: “Sao rồi sao rồi? Cái tên lấp ló ở ngoài phủ chúng ta là ai, hắn có mục đích gì?”

Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn hắn, nói với Bạch Thất: “Ngươi nói với thằng bé đi.”

Bạch Thất mở miệng: “Tới giờ vẫn chưa biết thân phận của tên đó. Nhưng lúc thuộc hạ đi theo hắn lại phát hiện hắn đi gặp một người.”

“Người nào?” Trì Trì hưng phấn nhìn giọng điệu và biểu cảm của Bạch Thất, bọn họ quen người này?

Là quân địch? Hay là đối thủ muốn huỷ hoại bọn họ? Hoặc là những người quyền cao chức trọng âm thầm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ?

Bạch Thất im lặng một lúc: “Là, tiểu thư.”

Trì Trì “…”

Hả??

Tiểu thư??

Trì Trì nhíu mày: “Ngươi nói là tiểu thư, chẳng lẽ là Vãn Vãn muội muội siêu cấp thông minh đáng yêu của ta sao.”

Cố Vân Đông không thể nhìn được nữa: “Vãn Vãn không có đây, cũng không cần khen ngợi khoa trương con bé như vậy.”

“Mẹ, cái đó không quan trọng, quan trọng là điều Bạch Thất vừa nói, rằng cái người đó đã gặp Vãn Vãn sao??” Trì Trì đứng bật dậy, trên mặt hiện lên sự lo lắng: “Người đó muốn làm gì Vãn Vãn?”

Bạch Thất nói: “Hình như tiểu thư có quen biết với người đó, chắc không phải lần đầu gặp mặt, tiểu nhân nghe tiểu thư gọi người đó là Lâm ca ca. Cái người tên A Lâm đó dẫn tiểu thư đi mua đồ ăn, đại thể là đều chơi bên cạnh cô bé.”

Trì Trì ngây ra: “Ngươi nói thật sao?”

“Vâng.”

Không chỉ Trì Trì sửng sốt khi nghe được tin này mà ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng hoang mang ra mặt.

Hắn quay lại nhìn Cố Vân Đông: “Có biết gần đây Vãn Vãn quen ai không? Những người đi theo bảo vệ Vãn Vãn có nói gì không?”

Giống Trì Trì lúc nhỏ, Vãn Vãn nhỏ tuổi trông lại xinh đẹp tất nhiên Cố Vân Đông sẽ sai người âm thầm bảo vệ cô bé.

Chỉ là…

“Từ sau khi ông nội tới phủ Tuyên Hoà Vãn Vãn đều đi theo ông ấy. Vãn Vãn ở một mình hộ vệ âm thầm đi theo thì không sao nhưng con bé được ông nội dẫn theo, thiếp không thể tiếp tục sai người theo dõi.”

Bọn họ vì an nguy của con gái, có thể sắp xếp hộ vệ.

Nhưng dù sao cũng không thể cứ trông chừng lão gia tử như vậy, lão gia tử có riêng tư của mình, bọn họ cứ theo dõi như vậy còn ra thể thống gì?

Huống hồ lão gia tử cũng có hộ vệ ngầm, không cần tới bọn họ.

“Vì vậy, gần đây Vãn Vãn kết giao với ai chỉ có ông nội biết sao?” Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Nói như vậy, ông nội cũng biết cái người tên A Lâm đó?”

“Có lẽ vậy.” Cố Vân Đông cũng bất đắc dĩ: “Ông nội với Vãn Vãn vẫn chưa trở về, thấy thời gian không còn sớm chắc bọn họ sắp quay về phủ rồi, đợi bọn họ về tới chúng ta sẽ hỏi cho kỹ.”

Song ba người Cố Vân Đông chưa đợi được Bạch Ung và Vãn Vãn quay về, ngược lại đợi được Tả thúc hầu bên cạnh Bạch Ung.

Trông Tả thúc như có vẻ vội vã quay về: “May quá may quá vào được trước khi cổng thành đóng.”

Nếu không ông sẽ phải ở lại ngoài thành.

Cổng thành???

Ba người Thiệu Thanh Viễn ngơ ngác nhìn nhau, Tả thúc gấp gáp từ ngoài thành trở về, vậy lão gia và Vãn Vãn…

Quả nhiên, chợt thấy Tả thúc tủm tỉm nói: “Lão thái gia phân phó tiểu nhân về báo với Hầu gia và phu nhân một tiếng, ông ấy chữa bệnh cho người ta ở ngoài thành, hôm nay không về, trọ ở bên ngoài trước một đêm. Còn nữa, tiểu thư cũng ở bên cạnh ông ấy. Lão thái gia báo mọi người yên tâm, tiểu thư rất ngoan, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”

Trì Trì không thể tin được: “Ông cố với Vãn Vãn đều ở ngoại thành sao? Không phải ông cố đã lâu không xuất sơn sao? Ai có thể khiến ông đích thân ra tay còn vì hắn mà ra khỏi thành đến nửa đêm không về?”

Cố Vân Đông nheo mắt: “Vì vậy, cái tên A Lâm đó rốt cuộc là ai?”

Tả thúc ngây người, không ngờ phu nhân đã biết A Lâm rồi, cũng không biết tại sao lại biết.

Ông ta cười nói: “Cái này, ta chỉ biết bệnh nhân của lão thái gia có một hộ vệ bên cạnh là A Lâm, còn về thân phận của người bệnh thì ta không biết. Nhưng bệnh nhân đó bị trúng độc, là loại độc hiếm, lão thái gia hứng trí nên mới xuất thủ.”

Cố Vân Đông thấy Tả thúc cứ luôn cười, nhưng rõ ràng là có điều gì dấu diếm, biết có hỏi lại cũng không hỏi được gì.

Thiệu Thanh Viễn chau mày: “Bọn ta biết rồi, Tả thúc vừa về ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm đi. Có việc gì đợi ông nội về bọn ta sẽ hỏi ông ấy.”

“Vâng.” Tả thúc xoay người đi ra ngoài.

Mấy người còn lại nhìn nhau, cũng không nói thêm gì nữa. Nếu lão gia đã không muốn nói bọn họ cũng không can thiệp nhiều.

Nhưng nếu mai Vãn Vãn vẫn chưa về bọn họ không thể không đi tìm.

Trì Trì chán nản thở dài, tiểu cô nương dễ thương của nhà hắn vậy mà cũng có bí mật với hắn.

Ngày thứ hai, Trì Trì vẫn thức dậy tới thôn Thường Ngũ như thường, chỉ là rõ ràng tinh thần sa sút hơn ngày hôm qua nhiều.

Cũng may vừa tới thôn hắn lại khôi phục thành Trì Trì bí hiểm.

Hôm nay chữa bệnh bận hơn chút. Bởi thôn bên cạnh cũng đợi hai ngày rồi chưa gặp đưa đại phu chữa bệnh từ thiện. Biết bên này có mới nhao nhao chạy tới thôn Thường Ngũ.

Trì Trì chỉ có thể cau mày khuyên nhủ bọn họ: “Các người không cần vội, đại phu tham gia đại hội nghiên cứu y thuật đã xuất phát chữa bệnh. Chỉ là bọn họ từ thôn xa trở về. Đợi thêm ít ngày sẽ tới lượt bên này.”

Nói thì như vậy nhưng ai mà biết có đến lượt hay không? Đến lượt là khi nào, bọn họ có mấy người đã sinh bệnh rồi, nếu chần chừ lại xảy ra vấn đề lớn thì phải làm sao?

Vì vậy thôn dân bên cạnh gật đầu biểu thị đã hiểu nhưng bọn họ vẫn gọi bằng hữu tới, người tới cũng không ít.

Trì Trì: “…”

Đành chịu vậy, loại chuyện này đã quá quen rồi.

Nhưng tới buổi trưa, đột nhiên có hai ba đứa nhỏ lộc cộc chạy tới, vọt tới trước mặt hắn hỏi: “Bạch đại phu, Bạch đại phu có người nói đại phu tham gia đại hội nghiên cứu y thuật đã đi chữa bệnh từ thiện cả rồi phải không?”

Trì Trì nghĩ một lát, quả quyết gật đầu: “Đúng, không sai, làm sao vậy?”

Đứa con gái cầm đầu tức giận nói: “Có người giả mạo đại phu đại hội đang chữa bệnh cho một người.”

Bình Luận (0)
Comment