Chương 1823: Phiên ngoại Đưa hắn về hầu phủ.
Vừa ra tới cửa, Vãn Vãn nghe thấy tiếng quay đầu lại, thấy Trì Trì cõng Tống Nham, trên mặt tiểu cô nương lập tức hiện lên vẻ lo lắng: “Ca ca, làm sao thế?”
“Không sao, muội biết ông cố đang ở đâu không? Đi gọi ông cố qua đây.”
“Vâng ạ.” Tiểu cô nương gật đầu, không yên tâm nhìn Tống Nham, rồi quay đầu chạy đi.
Bạch Ung đang ở hậu viện điều chế dược liệu, A Lâm đang sắc thuốc.
Vì trong lúc Tống Nham đang tắm nước nóng không thích có người đi theo nên chẳng ai trực bên cạnh mà chỉ vây quanh biệt trang.
Toàn bộ bên trong biệt trang chỉ có mấy người bọn họ mà thôi.
Vì vậy căn bản chẳng ai ngăn cản Trì Trì và Vãn Vãn vào cửa.
Khi Vãn Vãn chạy tới Bạch Ung còn tủm tỉm cười hỏi: “ y da, tiểu Vãn Vãn nhà ta đã tan lớp rồi đấy à? Có phải khát rồi không, đợi đó, ông cố lấy sữa cho con.”
“Không phải không phải.” Vãn Vãn ngửa đầu: “Là ca ca bảo con tới gọi ông cố qua đó một lát.”
“Tống Nham ca ca của con ngâm nước nóng xong rồi sao?”
“Không phải Tống Nham ca ca, là ca ca.” Cô bé cẩn thận nhấn mạnh lại lần nữa.
Bạch Ung sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt, dược liệu trong tay rơi vào chày giã thuốc, giọng ông run rẩy: “Con, con nói cái gì? Con nói Trì Trì tới đây sao? Vào biệt trang rồi?”
Vãn Vãn không biết tại sao ông cố lại kích động như vậy, cô bé gật đầu: “Đúng vậy, con dẫn tới đây, có giỏi không?”
Giỏi cái con khỉ.
Bạch Ung và A Lâm liếc mắt nhìn nhau, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Vậy Trì Trì với Tống Nham…gặp nhau rồi?”
“Gặp rồi, ca ca xông thẳng vào trong suối nước nóng.”
Lời vừa dứt, A Lâm lập tức hốt hoảng, không nói lời nào phi thẳng ra ngoài.
Bạch Ung cũng vỗ đùi, vội vã ngồi xổm xuống ôm Vãn Vãn đi ra ngoài.
Ông ấy phi như bay khiến Vãn Vãn sợ ngây người.
“Ông cố, không phải người hồi quang phản chiếu đó chứ? Sao chạy nhanh thế không cần Vãn Vãn đỡ nữa.”
Bạch Ung lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn về phía trước.
Ông ấy hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng rồi đi chậm lại, nói: “Không phải ta đang hồi quang phản chiếu mà lòng ta đang nóng như lửa đốt, phát huy tiềm năng nên không cần Vãn Vãn đỡ.”
Sao những lời này nghe như nói dối vậy?
Không đợi Vãn Vãn nghĩ nhiều Bạch Ung đã thấy khoảng sân gần suối nước nóng nhất mở ra, A Lâm đã đứng ở cổng.
Ông dò tìm, quả nhiên thấy Trì Trì đang ngồi ở mép giường còn Tống Nham hình như đang hôn mê.
Ờm, hôn mê…là hiện tượng bình thường.
Vì vậy bấy giờ Bạch Ung không hề sốt ruột, ông chầm chậm tiến vào.
Trì Trì đang chau mày nhìn Tống Nham, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy hắn và Tống Nham lúc nhỏ có liên hệ gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn, con ngươi hiện lên sự bất mãn: “Ông cố, ông thật sự có thể giấu diếm.”
Vãn Vãn thì có thể không biết chuyện nhưng chắc chắn ông biết thân phận của Tống Nham.
Bạch Ung cười gượng, ngồi đối diện hắn: “Việc này cũng không thể trách ta, tiểu tử này không cho ta nói.”
“Dừng.” Trì Trì hừ lạnh một tiếng, lại nhìn hai mắt Tống Nham, sau đó hỏi: “Ông cố, huynh ấy thật sự là Tống Nham ca ca sao? Là Tống Nham năm đó quay về Lê quốc với Lê hoàng sao? Là Tống Nham huynh đệ anh em tốt của con ư?”
“Tín vật là thật, chắc không có vấn đề gì.”
Trên mặt Trì Trì hiện lên sự vui sướng: “Rất tốt, vậy con quyết định bây giờ sẽ đưa huynh ấy về hầu phủ.”
Bạch Ung 'uhm' một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía A Lâm.
Hắn lại kiên trì nói: "Thế tử, thiếu gia nhà chúng ta phải ở ôn tuyền bên này giải độc."
“Vậy ta sẽ trở về nói cho cha mẹ ta biết, cha mẹ sẽ rất vui vẻ tới đây."
A Lâm: "..." Hắn không thể tìm được lý do nữa.
A Lâm chỉ có thể nói: "Thiếu gia còn chưa chuẩn bị tốt để gặp lại Hầu gia phu nhân.”
"Ta biết." Trì Trì hừ: "Ta thấy ngươi đã quanh quẩn ở Hầu phủ chúng ta nhiều lần, nói vậy đã sớm tới phủ Tuyên Hòa, chậm chạp không tới cửa, lại ở bên ngoài thăm dò trái phải, vừa nhìn đã biết không hạ quyết tâm. Nhưng đã bao lâu rồi? Huynh ấy không quyết định, ta giúp huynh ấy ra quyết định rồi."
Hắn nói xong còn nở nụ cười: "Vừa vặn, thừa dịp hắn hôn mê bất tỉnh cái gì cũng không biết, trực tiếp chuyển về Hầu phủ."
A Lâm còn muốn giãy dụa một chút, Trì Trì căn bản không để ý tới hắn, lại ngẩng đầu hỏi Bạch Ung: "Ông cố, vừa rồi cháu bắt mạch cho hắn, mạch tượng vững vàng, đi đường cũng không có vấn đề gì, đúng không? Ngày mai lại đưa hắn tới đây ngâm suối nước nóng cũng không có vấn đề gì, đúng không?"
Bạch Ung cười nói: "Đã không cần ngâm nữa, hai ngày là đủ rồi. Kế tiếp hạ châm uống thuốc, lại tĩnh dưỡng mười ngày nữa sẽ tốt lên thôi."
"Huynh ấy sẽ hôn mê như vậy bao lâu?"
"Ít nhất một đêm đi."
Trì Trì càng hài lòng: "Vậy cứ quyết định như vậy đi."
Hắn nói xong, lập tức nhanh nhẹn đỡ Tống Nham dậy, trực tiếp cõng trên lưng.
A Lâm thấy không ngăn cản được, chỉ có thể tiến lên nói: "Ta cõng thiếu gia cho."
“Không cần." Trì Trì cự tuyệt: "Hắn là ca ca ta, ta hiếu thuận hắn."
Ngài xác định ngài hiếu thuận hắn? Mà không phải là trả thù vì hành vi hắn đến phủ Tuyên Hòa nhiều ngày lại không đi Hầu phủ?
Trì Trì tuy rằng thấp hơn Tống Nham, cũng nhỏ hơn hắn, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, khí lực vẫn rất lớn.
Bởi vậy, cho dù hắn cõng Tống Nham cũng bước đi như bay.
Không lâu sau, mấy người đã trực tiếp ra khỏi cửa lớn biệt trang.
Ai biết được, mấy người Thường thôn trưởng còn ở bên ngoài chờ hắn.
Trì Trì ngượng ngùng, nhưng hiện tại chuyện của Tống Nham quan trọng hơn, cho nên hắn chỉ có thể nói xin lỗi với Thường thôn trưởng: "Thôn trưởng, ta hiện tại có việc gấp, hôm nay chữa bệnh từ thiện chỉ có thể dừng lại ở đây, ngày mai ta lại đến có được không?"
“Được, đương nhiên là được." Đối phương chính là thế tử Hầu phủ, thân phận tôn quý, kết quả chữa bệnh cho bọn họ còn một chút cũng không kiêu ngạo, lúc trị bệnh đối với những thứ dơ bẩn kia cũng hoàn toàn không thèm để ý.
Hiện giờ hắn có việc gấp còn giải thích rõ ràng với bọn họ, bọn họ có cái gì bất mãn nữa, chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng.
Đừng nói Trì Trì đáp ứng ngày mai trở lại, cho dù hắn bởi vì thân phận bại lộ nên dừng tay, bọn họ cũng không thể nói thêm gì.
Trì Trì gật đầu với bọn họ, bên kia Vãn Vãn cũng thở dài nói với mấy người Cẩu Đản: "Ta phải về nhà, sau này lại tìm các ngươi chơi."
Cô nhóc lấy hết kẹo bên trong túi nhỏ ra, đặt trong tay bọn Cẩu Đản.
"Những thứ này cho các ngươi ăn, các ngươi mỗi người chia hai cái nha, không thể ăn nhiều, răng sẽ hỏng."
"Chúng ta biết rồi, Vãn Vãn."
Trì Trì đã cõng Tống Nham lên xe ngựa, Bạch Ung ôm Vãn Vãn cũng đi lên.
Đoàn người đánh ngựa chạy về phủ thành, không bao lâu sau đã vào thành đi thẳng đến Vĩnh An Hầu phủ.
Tống Nham ngủ đến vô tri vô giác, cứ như vậy bị khiêng vào cửa lớn Hầu phủ mà hắn vẫn do dự không dám bước vào.
Trì Trì cười hắc hắc, trực tiếp đi chủ viện: "Mẹ, mẹ, xem con mang ai trở về này?”