Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1822 - Chương 1822. Ngoại Truyện Trì Trì Gặp Lại Tống Nham.

Chương 1822. Ngoại truyện Trì Trì gặp lại Tống Nham. Chương 1822. Ngoại truyện Trì Trì gặp lại Tống Nham.

Chương 1822: Ngoại truyện Trì Trì gặp lại Tống Nham.

Trì Trì nghe xong đứng khựng lại, không dám tin nhìn cô bé: “Bởi vì tên họ Tống kia cho muội ăn, lại còn đẹp trai mà muội đã cho rằng hắn là người tốt sao?”

Vãn Vãn nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao ca ca lại nhắc lại lời cô bé nói?

Tuy thứ tự có thay đổi nhưng ý nghĩa vẫn vậy nên cô bé gật đầu.

Trì Trì thấy rõ ràng ngày thường Vãn Vãn là đứa trẻ rất thông minh, sao bây giờ lại dễ bị gạt như vậy? Nhất định là tên họ Tống kia đã dở thủ đoạn gì đấy.

Thật là tên đàn ông thối không biết xấu hổ, lấy thịt khô dụ dỗ tiểu cô nương.

Lúc này Trì Trì hoàn toàn quên đi đằng sau Vãn Vãn còn có ông cố là người làm chủ, hắn phải tìm tên họ Tống kia tính sổ.

Sau khi ôm tiểu cô nương vào nhà hắn lập tức hỏi: “Tên họ Tống kia ở đâu?”

Trực giác Vãn Vãn cảm nhận thấy dường như ca ca mình không ưa Tống ca ca, ngữ khí cực kỳ tức giận.

Cô bé chỉ chỉ phía sau thôn trang: “Ở chỗ suối nước nóng.”

“Suối nước nóng sao?” Lúc này Trì Trì mới ý thức được bản thân có biết nơi này, trước đây hắn cũng đã tới.

Đã biết đường nên lúc này hắn quen thuộc đi tới suối nước nóng.

Thấy sắp tới hắn lập tức thả Vãn Vãn xuống: “Muội ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi ca ca, một lát là ta ra ngay.”

“Ca ca tìm Tống ca ca làm gì?”

Tất nhiên Trì Trì không thể nói với cô bé là đi tính sổ, hắn mỉm cười đút viên kẹo vào miệng cô bé, đáp: “Muội quên rằng ca ca cũng là đại phu sao? Chẳng phải hắn trúng độc ư, ca ca cũng đi xem sao. Có điều bên trong là suối nước nóng, muội là tiểu cô nương không tiện vào trong nên ở đây đợi ta, biết chưa?”

“Hiểu rồi.” Vãn Vãn lập tức gật đầu.

Trì Trì hài lòng, đặt cô bé ngồi lên ghế, xoay người nét mặt âm u trông có vài phần nham hiểm.

Hắn hừ hai tiếng, tự ý bước vào cửa chính suối nước nóng.

Vừa bước vào đã cảm nhận hơi nóng phả vào mặt, hơi nước trước mặt mờ mờ ảo ảo khiến người ta không nhìn rõ lắm.

Nhưng lúc này xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ là có thể nghe được.

Rất nhanh Trì Trì đã dỏng tai xoay người sang bên trái có tiếng nước động chắc là có người đang ngâm mình bên đó.

Hắn khẽ bước nhưng cho dù hắn có như vậy thì Tống Nham bên trong suối nước nóng nhắm mặt lại cũng có thể nghe thấy.

Hắn không chắc chắn hô lên: “A Lâm?”

Đối phương không đáp lời.

Tống Nham nhíu mày: “Lão gia sao?”

Vẫn không đáp lời.

Tống Nham trầm mắt xuống, đôi bàn tay dưới suối nước nóng nắm chặt, ánh mắt dừng lại trên bộ y phục ở bên cạnh.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tống Nham không đợi nữa, không nói không rằng đưa tay lấy bộ y phục.

Nhưng tay vừa mới vươn ra thì đã cảm nhận được một đợt ớn lạnh, lập tức rút tay về, vốn dĩ con dao găm đã đâm tới tay hắn lại đập vào tảng đá ‘keng’ một tiếng.

Tống Nham biến sắc, nhanh chóng lui về giữa suối nước nóng: “Ngươi là kẻ nào?”

Đang nói chuyện nước trong suối đột nhiên dâng cao, tràn cả ra bờ.

Trì Trì không tránh, chỉ dơ tay che mắt, hơi nước lượn lờ khắp không gian, hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang đi về phía bên kia suối nước nóng định lên bờ.

Trì Trì hừ một tiếng, sao có thể cho hắn cơ hội này.

Hắn đánh thẳng về phía trước ‘uỳnh’ một cái nhào vào bên trong bồn suối nước nóng.

Nhiệt độ ở suối nước nóng này thực sự rất cao, Trì Trì ‘hí’ một tiếng sau đó phi nhanh về phía Tống Nham.

Trong tay Tống Nham không có vũ khí gì, chỉ có thể nghĩ cách tránh né, nhưng động tác của Trì Trì rất nhanh.

Hơn nữa Tống Nham đã nhiều ngày trong giai đoạn khử độc, tuy thân thủ hắn cao cường nhưng bây giờ tình trạng cực kỳ suy yếu, đừng nói là trong bồn mà cho dù ở trên bờ trong tay có vũ khí cũng không phải là đối thủ của Trì Trì.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau Trì Trì đã tới sau lưng hắn, không nói lời nào trực tiếp bóp cổ, con dao găm cũng kề ngay bả vai hắn.

“Cấm nhúc nhích, nếu không con dao này sẽ giết ngươi.”

Tống Nham cứng đờ, lúc này đã rất sát, không có hơi nước che mắt, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ diện mạo của kẻ đánh lén mình.

Hắn ngạc nhiên không dám tin, thất thanh la lên: “Trì Trì sao?”

Trì Trì: “Ngươi biết ta?”

Suy nghĩ một lúc lại thấy có lý: “Đúng, tất nhiên ngươi biết ta, chẳng phải ngươi đã sai người hầu của ngươi lảng vảng trước cửa hầu phủ bọn ta mấy ngày sao? Sớm đã biết tường tận những người trong nhà ta.”

Tống Nham yên lặng, cái này, phải nói sao nhỉ? Phải giải thích như nào mới hợp lý?

Trì Trì khẽ siết chặt ngón tay: “Nói, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi tiếp cận bọn ta có mục đích gì?”

Tống Nham “…”

Tống Nham không biết phải trả lời như nào mới được.

“Trì Trì, hay là đệ thả ta ra trước? Ta còn chưa mặc y phục.”

“Không cần gọi thân thiết như vậy, ta với ngươi không quen biết, mời gọi ta là Bạch công tử, hoặc Vĩnh An hầu thế tử.”

Còn Trì Trì? Trì Trì là cái tên người nhà cùng bằng hữu gọi hắn, hắn ta nghĩ hắn ta là ai?

Tống Nham phì cười, đúng là Trì Trì không thay đổi tẹo nào, giống hệt hồi nhỏ.

Hắn có chút bất đắc dĩ, việc đã đến nước này dường như không thể dấu diếm được nữa.

Tống Nham cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nhưng, đệ đúng là Trì Trì đệ đệ của ta mà.”

“Ai là Trì Trì đệ đệ của ngươi, ngươi có thần kinh không, thấy sang bắt quàng làm họ à?” Phải chăng Vãn Vãn bị hắn lừa đảo bởi vẻ ngoài quen thuộc thân thiện này?

Tống Nham cười nói: “Lúc trước chính đệ đã gọi ta là ca, có điều năm đó đệ còn nhỏ tuổi, lúc chúng ta chia tay đệ mới ba tuổi thôi, có lẽ không nhớ ta nữa. Nhưng ta lại có ấn tượng sâu sắc về đệ, khi ta quay về Lê quốc đệ đã khóc rất thảm.”

“Ta khóc rất thảm, sao ta có thể…”

Đợi đã, về Lê quốc? Ba tuổi? Gọi là ca??

Trì Trì không dám tin nhìn Tống Nham, ấn tượng trong hắn người như vậy chỉ có một.

Hắn, hắn, hắn không phải người đó đấy chứ?

“Vãn Vãn gọi ngươi là Tống ca ca, ngươi là…Tống Nham?” Trì Trì nuốt nước bọt, vẻ mặt hoảng sợ.

Tống Nham thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt, đệ vẫn nhớ ta, ta thật sự sợ rằng đệ đã quên rồi.”

“Huynh, huynh huynh, huynh thật sự là Tống Nham ca ca của ta sao? Không phải chứ?”

Trì Trì gắng sức nhìn hắn, nhưng hắn không nhớ diện mạo Tống Nham lúc nhỏ càng đừng nói đến nhiều năm không gặp, hình dạng dĩ nhiên thay đổi rất nhiều.

Tống Nham thừa nhận: “Đúng, ta là Tống Nham, ta trở về rồi, Trì Trì.”

“Huynh…này, này, huynh sao rồi?” Trì Trì đang định hỏi hắn có bằng chứng hay không ai dè sắc mặt Tống Nham thay đổi hôn mê bất tỉnh ngay tại trận.

Trì Trì vội vã bắt mạch cho hắn, sau đó nhíu mày.

Kỳ lạ, mạch tượng ổn định, nhưng trong cơ thể thật sự có dấu vết trúng độc, bây giờ giải cũng tương đối rồi nhưng sao đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh chứ?

Tuy hắn thông minh sáng dạ nhưng dẫu sao y thuật vẫn kém hơn Bạch Ung, trong lòng không hiểu rõ lắm nhưng cũng may người không vấn đề gì.

Trì Trì nhanh chóng thò tay đỡ người lên bờ, cầm y phục hắn đặt bên cạnh gói lại cẩn thận, sau đó vác người ra khỏi bồn nước nóng.

Bình Luận (0)
Comment