Chương 1821: Ngoại truyện Đây là muội muội của ta.
“Tối qua ở đâu?” Trì Trì thấy không cẩn thận làm xù tóc cô bé, bèn giả vờ không biết chuyện gì thu tay lại.
“Là ở thôn trang đằng trước đó.” Tiểu Vãn Vãn vô tư nói.
Trì Trì ngước mắt lên nhìn lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu lại thấy mọi người có mặt tại hiện trường đang ngẩn tò te nhìn hai người bọn họ.
Trì Trì “…” Suýt thì quên, hắn tới để vạch trần đại phu giả mạo.
Nhưng nếu theo như cô bé kia nói thì nha đầu của kẻ lừa đảo kia là Vãn Vãn, vậy ông nội chắc hẳn là…Bạch lão gia chăng?
Trì Trì nhoẻn miệng, sao hắn không nghĩ tới cơ chứ?
Nhưng thanh niên lúc trước nhận ra hắn là thế tử không tin cho lắm hỏi: “Thế, thế tử? Tiểu cô nương này là…của người?”
“Muội muội ta.”
“Hả??” Thanh niên ngạc nhiên, không thể tin được trợn tròn mắt, hắn nhìn Trì Trì rồi lại nhìn sang Vãn Vãn, một lúc lâu sau mới há hốc miệng, khó khăn nói: “Xin, xin lỗi, ta không nhận ra tiểu thư, vừa nãy hiểu nhầm rồi.”
Hả? Từ từ, từ từ đã.
Vị này là tiểu thư của Vĩnh An hầu phủ vậy ông nội mà cô bé nói chẳng phải là, chẳng phải là lão tổ tông thần y sao?
Mẹ nó.
Thanh niên kia suýt chửi thề, vì vậy lão tổ tông bọn họ muốn gặp mà gặp không được chính là người ở thôn cách đây không xa sao?
Nhưng Trì Trì lại quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi biết ta?”
Thanh niên hốt hoảng, vẫn chưa phản ứng kịp câu hỏi của hắn nhưng trả lời theo bản năng: “Đúng, ta cũng tham gia đại hội nghiên cứu y thuật lần này, sư phụ ta là Vưu Lễ, lúc đại hội ngồi ở sau cùng, cũng không có cơ hội lên bục phát biểu. Nhưng ta từng gặp thế tử, đây là lần đầu tiên ta tự mình tham gia chữa bệnh từ thiện, ở ngay xóm bên kia, không ngờ thế tử cũng ở đây.”
Hắn cứ nói vậy rồi đột nhiên hồi phục tinh thần: “Thế tử, ta, vừa nãy ta…”
“Ta biết, không trách ngươi.” Hắn nói xong quay người lại nói với Thường trưởng thôn: “Thật xin lỗi, hiểu lầm thôi. Đây là Vãn Vãn muội muội ta, con bé không nói dối, ông cố nội của bọn ta đúng là có tham gia đại hội nghiên cứu y thuật, nhưng ông ấy…ờm, vai vế cao, vì vậy không cần ra ngoài chữa bệnh từ thiện. Để mọi người đi tay không một chuyến rồi.”
Đám người Thường trưởng thôn vội cuống quýt lắc đầu, bây giờ bọn họ không còn nghĩ tới chuyện có giả mạo hay không nữa.
Bây giờ bọn họ vẫn còn đắm chìm trong hai chữ “thế tử” mà thanh niên kia nói.
Thế tử này sẽ không phải là thế tử mà bọn họ nghĩ tới đó chứ?
Nhưng bọn họ không dám hỏi, phải làm sao đây?
Trì Trì cũng ôm Vãn Vãn quay lại nói với mọi người: “Nếu ông cố nội ta đã ở đây, vậy ta qua đó một chút, việc chữa bệnh miễn phí hãy đợi ta quay lại rồi tiếp tục. Yên tâm đi, buổi sáng đã xem xong cho những người bệnh cấp tính. Những người khác thì quay về ăn cơm trưa rồi tới sau cũng không muộn.”
Thường trưởng thôn sững sờ gật đầu, sau đó cứ thế nhìn Trì Trì ôm Vãn Vãn đi tới thôn trang cách đó không xa.
Vãn Vãn còn quay người lại vẫy vẫy tay với đám nhóc con lúc nãy bảo vệ cô bé: “Buổi chiều ta sẽ tìm các ngươi chơi tiếp, các ngươi về ăn cơm đi, tạm biệt.”
Tuy đám nhóc con không biết tại sao người lớn không nói gì nữa nhưng Vãn Vãn có người thân là chỗ dựa vững chắc hiển nhiên không cần sợ, nên vui sướng khua tay: “Vãn Vãn buổi chiều gặp.”
Đợi cho tới khi hai huynh muội đi xa, đại phu trẻ tuổi kia mới mở to hai mắt.
“Đợi đã, ta cũng muốn đi thỉnh an lão tổ tông.”
Đại phu trẻ nhấc y bào theo sau, kết quả bị đám người Thường trưởng thôn kéo lại.
“Nghiêm đại phu, Nghiêm đại phu, ngươi đừng đi, nói chuyện với bọn ta một chút, nói xem thế tử là sao? Vừa nãy ngươi gọi Bạch đại phu là thế tử, là có ý gì?”
Nghiêm đại phu muốn né tránh, thế nhưng đối phương nhiều người, vây chặt lấy hắn, hắn chỉ đành nói: “Chính là ý các người nghe thấy đó, là Vĩnh An hầu thế tử.”
Nói xong dường như chợt nghĩ tới điều gì đó: “Lẽ nào thế tử khám bệnh từ thiện ở thôn các người?”
“…Phải.” Thường trưởng thôn ngây người, sau khi nhận được câu trả lời thì sửng sốt.
Nghiêm đại phu vỗ vỗ vai ông ta: “Vậy vận may của các ngươi được đấy, ta nghe sư phụ nói thế tử tuy nhỏ tuổi nhưng y thuật cao siêu, giỏi hơn mấy người bọn ta nhiều.”
Suy cho cùng xuất thân Bạch gia có thiên phú di truyền của nhà họ Bạch tất nhiên không giống người thường.
Nghiêm đại phu nói xong nhân lúc mọi người đang ngẩn ngơ vội vã chen qua đám người đuổi theo.
“Ấy, Nghiêm đại phu, Nghiêm đại phu, còn chưa nói xong mà.”
Nhưng lúc này tốc độ của Nghiêm đại phu nhanh như tên trộm, xoẹt xoẹt xoẹt đã chạy về phía thôn trang cách đó không xa.
Đáng tiếc, thôn trang đó không phải ai cũng vào được, Nghiêm đại phu ở bên ngoài nói hết lời người gác cổng cũng lắc đầu không cho vào.
Hắn chỉ đành thở dài, lại quay về tiếp tục chữa bệnh từ thiện rồi muộn một chút lại tiếp tục thử vận may.
Nhưng sau khi trở về lại bị rất nhiều người vây quanh hỏi chuyện Trì Trì.
Bọn họ nghe nói Trì Trì là thế tử, vậy tiểu cô nương vừa nãy chẳng phải là đại tiêu thư nhà Vĩnh An hầu sao?
Mấy thằng nhóc trước đó che chở cho Vãn Vãn bây giờ đều đang được cha mẹ vui sướng ôm vào lòng, nói bọn chúng thật tinh mắt, biết ai là quý nhân, dặn đi dặn lại bọn chúng phải có quan hệ tốt với Vãn Vãn.
Mấy thằng nhóc cảm thấy khó chịu nên vất vả giãy giụa chạy mất.
Bọn chúng kết bạn với Vãn Vãn là vì thân phận của cô bé sao? Đương nhiên không phải, đó là bởi vì Vãn Vãn rất lợi hại, biết rất rất nhiều, bọn chúng cực kỳ bội phục cô bé. Nhưng, trông cũng rất xinh đẹp, giống như em bé phúc vậy.
Còn nhóc con lúc trước chạy đi tìm Trì Trì tố cáo mấy đứa thì lúc này mặt trắng bệch, bị người nhà vừa đánh vừa chửi, lập tức khóc rống lên.
Thường trưởng thôn không thể không cau mày, vất vả lắm mới khuyên được bọn họ.
Nhưng mọi người không vội quay về, bọn họ không tiện tiến vào thôn trang ấy nên chờ ở bên ngoài.
Lúc này Trì Trì cũng đã vào cửa, sau đó bắt đầu hỏi Vãn Vãn bệnh nhân ở thôn này có lai lịch như nào, với quen biết ông cố lúc nào.
Vãn Vãn không bao giờ dấu diếm ca ca, lập tức nói: “Bệnh nhân chính là hai người Lâm ca ca, bọn muội biết nhau khi ở đại hội. Lúc ấy muội đang tìm ca ca, kết quả Tống ca ca nghe thấy tiếng động thì mở cửa nói mời muội ăn thịt khô.”
Nói tới thịt khô, Vãn Vãn lại không nhịn được nuốt nước miếng: “Ăn ngon thật.”
Trì Trì nhếch mép: “Muội sẽ không vì thịt khô mà bị mua chuộc đó chứ?”
“Vậy sao được, ngay từ đầu muội đã một mực từ chối.” Vãn Vãn dương khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Sau đó ông cố qua đây muội hỏi qua ông cố rồi mới ăn. Rồi ông cố nói huynh ấy bị trúng độc, ông cố có cách giải độc cho Tống ca ca. Nhưng ông cố hỏi muội có muốn giúp huynh ấy không, muội nghĩ Tống ca ca là người tốt, còn cho muội thịt khô, trông cũng rất đẹp trai nên đồng ý.”