Chương 1828: Phiên ngoại ỷ mạnh hiếp yếu
Trì Trì muốn đi, hắn đã lâu không lên núi.
Trước kia Thiệu Thanh Viễn thường xuyên dẫn hắn đi, thứ nhất là rèn luyện, thuận tiện quen thuộc địa hình trong núi, thứ hai là vì hái thuốc, dẫn hắn phân biệt dược liệu. Trì Trì từ nhỏ đã linh hoạt như một con khỉ.
Nhưng mấy năm gần đây Thiệu Thanh Viễn bận rộn, rất nhiều chuyện trong phủ cũng tự nhiên rơi vào trên người Trì Trì, trấn Vĩnh Phúc dù sao cũng cách xa, hắn cũng không lên núi nữa.
Hiện giờ Tống Nham tới, bên người còn có hộ vệ, bọn họ vào núi cha mẹ hắn chắc sẽ đồng ý chứ?
Tống Nham nhìn sự chờ mong trong mắt hắn, rốt cuộc không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa hắn cũng khó có được trải nghiệm mạo hiểm với huynh đệ thân cận như vậy, không có tính kế không có mục đích, đơn thuần đi chơi đi náo loạn, có thể đời này, cơ hội này cũng chỉ có một lần.
Bởi vậy hắn hơi gật đầu một cái, nói: "Có thể, thời gian ta ở phủ Tuyên Hòa cũng không ngắn. Kỳ thật lần này tới Đại Tấn, ngoại trừ ta, còn có sứ thần Lê quốc. Nhưng ta nói với phụ hoàng, muốn sớm đến thăm cha nuôi mẹ nuôi, lúc này sứ đoàn chắc đã xuất phát, chờ bọn họ sắp đến kinh thành, ta lại chạy tới là được."
Tròng mắt Trì Trì vừa chuyển: "Ca ca còn muốn đi kinh thành?
"Tất nhiên là đi, ta cũng phải đi thăm ông bà ngoại." Hai vị lão nhân tuổi càng lúc càng lớn, hắn lại không có khả năng năm lần bảy lượt rời khỏi Lê quốc, có thể lần này sau khi tới Đại Tấn, đã là rất nhiều năm sau.
Từ lần trước gặp người Tô gia, đã là chín năm trước.
Lúc Lê Quốc thành lập đại sứ quán, đại cữu của Tống Nham xin điều tới làm sứ thần.
Chỉ là hắn không có khả năng vĩnh viễn ở đó, nhậm chức ba bốn năm thì đổi sứ thần khác.
Nhưng lúc đó Tống Nham vừa mới đi Lê quốc, thời điểm cần thân nhân như vậy, cũng cho hắn an ủi lớn lao.
Trì Trì bỗng nhiên đến gần hắn: "Đệ cùng huynh đi kinh thành?"
"Thật sao?"
"Chỉ cần huynh thuyết phục cha mẹ đệ." Trì Trì cười hắc hắc: "Đệ cảm thấy chỉ cần huynh đi nói, cha mẹ nhất định sẽ đồng ý. Huynh nói muốn cùng đệ ở chung nhiều, huynh rất nhớ đệ, nhớ đến tim cũng đau, nói đáng thương một chút, lúc cần thiết cũng có thể rơi hai giọt lệ, mẹ đệ mềm lòng, khẳng định đồng ý."
Tống Nham: "… " Đệ xác định nói như vậy, cha nuôi mẹ nuôi sẽ không nghĩ đến chuyện khác?
Hắn đẩy Trì Trì sang bên cạnh: "Tự đệ nói đi, bọn họ cũng sẽ đồng ý.”
Cố Đại Giang, Cố Vân Thư đều ở kinh thành, Trì Trì đi sẽ được chiếu cố tốt nhất.
Trì Trì thở dài: "Huynh không biết, đệ đến kinh thành, gây họa, cha mẹ đệ nghiêm cấm đệ trong thời gian tới không được bước vào cửa lớn kinh thành."
“Đệ ... Gây ra tai họa gì vậy?"
“Đánh Ngũ hoàng tử có tính không?"
Tống Nham: "…”
Trì Trì khổ sở: "Cái này không thể trách đệ, Ngũ hoàng tử tự mình nói muốn thi đấu với đệ, hắn không sánh bằng đệ, bắt đầu ỷ mạnh hiếp yếu."
"Ỷ mạnh hiếp yếu? Hắn có đi kiện cáo không?” Tống Nham hơi nheo mắt lại.
Trì Trì gật đầu thật mạnh: "Đúng, nhưng hắn muốn đi tìm phụ hoàng mẫu phi của hắn cáo trạng đệ cũng sẽ không so đo, hắn lại không như vậy, hắn đi tìm cha mẹ đệ. Còn nói cha mẹ đệ nói cho hắn biết, làm thế nào phá chiêu số của đệ, lần sau sẽ dễ đánh bại đệ hơn. Huynh nói hắn có bị bệnh hay không."
Tống Nham không nói nên lời, chẳng lẽ hắn thật sự đã lớn tuổi? Cho nên người mười bốn tuổi không thể hiểu được tư tưởng của thiếu niên mười hai tuổi?
"Cha mẹ đệ bị phiền đến không chịu được, nhất là cha đệ, muốn thân thiết với mẫu thân của đệ. …Hai chữ này huynh coi như không nghe thấy, tóm lại bị hắn quấy rầy, thẹn quá hóa giận, nên nghiêm cấm đệ trong thời gian ngắn không được đi kinh thành."
Thân, thân thiết??
Tống Nham ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: "Được, trở về ta sẽ tìm cha nuôi nói chuyện này."
“Hắc, không hổ là hảo huynh đệ." Trì Trì đưa tay, lần thứ hai ôm bả vai hắn: "Chờ qua hai năm nữa, đệ đến tuổi của huynh, đệ sẽ nói với cha mẹ, đi Lê quốc tìm huynh."
Tống Nham kinh hỉ quay đầu lại nhìn hắn: "Thật sự."
“Tất nhiên là thật." Trì Trì vẻ ta không nói giỡn: "Nhưng huynh phải cho đệ chút tín vật, bằng không huynh ở trong cung, đệ muốn gặp huynh cũng không dễ dàng."
“Được."
Hai người cứ quyết định như vậy, xe ngựa cũng dừng ở cửa lớn Thiệu gia.
Trì Trì từ trên xe ngựa nhảy xuống, hắn vừa xuống xe, đã có rất nhiều thôn dân vây quanh: "Thế tử đã trở lại?"
“Thế tử tối nay ở chỗ này đúng không? Đây là bắp cải nhà ta trồng, tươi ngon mọng nước, vừa vặn cầm về, để Đồng lão thái thái nấu ăn cho ngài.”
"Thế tử đến khám bệnh sao? Chúng ta không vội, ngài chạy tới đây cũng vất vả, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại bắt đầu cũng được."
“Thế tử cần cái gì cứ nói với chúng ta, không cần khách khí."
Tống Nham còn chưa xuống xe, đã nhìn thấy Trì Trì đã bị vây quanh trong đám người.
Hắn hơi sửng sốt một chút, lập tức bật cười, nói với Nhan Lâm ở một bên: "Trì Trì vẫn được hoan nghênh như vậy."
“Trên người Thế tử có một loại mị lực đặc biệt hấp dẫn."
Tống Nham đồng ý, từ trên xe xuống.
Bên này Trì Trì cũng đã tạm biệt thôn dân nhiệt tình, lau mồ hôi.
Đang muốn quay đầu lại gọi Tống Nham, thì thấy có người đứng ở bên cạnh còn chưa đi.
Hắn sửng sốt một chút, lập tức vẫy tay: "Ngưu Đản thúc thúc. "
Ngưu Đản trượt chân, thiếu chút nữa đỡ không nổi bộ dáng thư sinh nhẹ nhàng, hắn vội vàng nói: " Cái gì ngưu Đản thúc? Gọi ta là Trần nhị thúc, hoặc là Kính Văn thúc."
Trì Trì chạy đến trước mặt hắn: "Được rồi, Kính Văn thúc, nhưng ta vẫn cảm thấy Ngưu Đản thúc thân thiết một chút."
Trần Kính Văn lệ rơi đầy mặt, thân thiết cái quỷ nha, cái tên này hiện tại ngay cả ông nội Trần Lương gia cũng không gọi.
Hắn chính là người đọc sách đứng đắn, tuy rằng mới chỉ là một đồng sinh, nhưng mà, Ngưu Đản là lịch sử đen tối ah.
Hắn tận lực xem nhẹ xưng hô này, hỏi: "Ta nghe nói cữu cữu ngươi cũng trở về phủ Tuyên Hòa, lần này không đi cùng ngươi sao?"
Trần Kính Văn là người bạn đầu tiên Cố Vân Thư đến thôn Vĩnh Phúc này quen biết, tuy rằng sau này học tập ở các học đường khác nhau, nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút liên lạc.
Trần Kính Văn đọc sách không có thiên phú như Cố Vân Thư, bình thường, nhưng cũng thi đậu đồng sinh.
Chỉ là thi ba lần cũng không trúng tú tài, Trần Lương nhìn tâm tính của hắn có chút sụp đổ, thậm chí không có tinh thần, trong lòng lo lắng. Năm trước mặt dày viết thư cho Vân Thư, hỏi hắn có phương pháp học tập tốt không.
Vân Thư đối với những người bạn như Ngưu Đản này rất để ý, bọn họ mấy năm nay đã thư từ vài lần. Chẳng qua mỗi lần hắn đều nói cũng không tệ lắm, đọc sách không có vấn đề gì. Vân Thư tất nhiên không tiện hỏi thêm.
Lần này Trần Lương viết thư tới, Vân Thư mới biết được Ngưu Đản bị đả kích rất lớn.
Hắn sửa sang lại thư tay học tập trước đây của mình, đầy ắp chú thích đều đưa qua cho Ngưu Đản. Còn bảo Ngưu Đản gửi bài viết tới, hắn cũng không nói mình đọc, chỉ nói cho sư phụ Thẩm Nguyên hắn chỉ đạo, xem chỗ nào cần cải thiện.