Chương 1838: Phiên ngoại Cố Vân Đông tới
Cũng may mà Trì Trì biết rất rõ nơi này, hắn dẫn Tống Nham đi thẳng xuống núi.
Lúc này dưới chân núi đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Thấy hai bóng người đi xuống, có người lập tức tiến lên một bước quát: “Người nào, đứng lại.”
Trì Trì hét to: “Là ta.”
Vừa dứt lời, nhóm người dưới chân núi lập tức hoan hô: “Là thế tử đã trở lại, thế tử không sao, mọi người yên tâm đi.”
Tống Nham nhìn về phía Trì Trì: “Sức hút của Trì Trì nhà chúng ta quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được.”
Trì Trì cười ha ha, nhìn Nhan Lâm hoang mang rối loạn chạy tới: “Thiếu gia, thế tử, các ngài không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Tống Nham thấy chỉ có một mình Nhan Lâm, hiển nhiên những ám vệ khác đã ẩn nấp rồi, hắn hỏi: “Người của chúng ta bên này sao rồi? Thương vong như thế nào?”
Nói đến cái này, Nhan Lâm nhịn không được hưng phấn: “Trừ bỏ hai người bị trọng thương lúc ban đầu thì những người khác chỉ bị thương nhẹ.”
“Thế thì tốt.”
Tống Nham gật đầu, ám vệ của hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Lúc ấy tử sĩ đuổi theo bọn họ không nhiều, đại đa số vẫn đi theo thủ lĩnh đuổi giết, cho nên hai ám vệ cũng đủ đối phó với một người.
Bên kia Trì Trì đã chạy tới trước mặt Trần Lương: “Trần gia gia, các người vất vả rồi.”
“Vất vả gì đâu, đám người đáng chết này dám chạy tới trấn Vĩnh Phúc chúng ta giết người, còn định giết các ngươi, bọn chúng quá khinh thường chúng ta rồi, thật sự cho rằng bá tánh trấn Vĩnh Phúc dễ bắt nạt lắm à.”
Hắn nói xong, thôn dân xung quanh giơ cao ngọn được hét lớn: “Đúng thế đúng thế.”
Trần Lương vỗ vỗ bả vai Trì Trì, nói: “Các ngươi không có việc gì thì tốt rồi, mọi người cũng có thể yên tâm. Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi. Đêm nay ta sẽ cho người thay phiên tuần tra, kẻo lại có cá lọt lưới.”
Trì Trì lắc đầu: “Ngươi cho mọi người đi nghỉ ngơi đi, những người đó đều là người rất hung ác, chúng ta còn có thể đối phó, đừng để mọi người gặp tai bay vạ gió.”
Trần Lương nhíu mày, đúng lúc này, mọi người nghe thấy phía sau vang lên tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’.
Bá tánh xung quanh Trần Lương lập tức nâng cao cảnh giác chuẩn bị chiến đấu, một đám cầm xẻng gậy gỗ cuốc xoay người, đẩy Trì Trì ra phía sau bảo hộ.
Lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức vui mừng reo lên: “Mẹ, là người sao?”
Cố Vân Đông ghìm chặt dây cương, xoay người nhảy xuống dưới, người đi phía sau cô cũng chạy tới.
Tuy Cố Vân Đông biết Trì Trì cơ trí, nhưng thân là mẹ hắn cô vẫn không khỏi lo lắng.
Thấy hắn và Tống Nham đều không có việc gì, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy dáng vẻ cầm đuốc trấn thủ của Trần Lương và các bá tánh, cô cũng có thể đoán được bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu sức lực. Cô lập tức trịnh trọng nói lời cảm tạ với mọi người.
Mọi người cuống quít xua tay: “Chủ nhân đừng khách khí, chúng ta không làm cái gì cả.” Người trấn Vĩnh Phúc vẫn quen gọi cô là Cố chủ nhân.
Cố Vân Đông cười nói: “Các ngươi biết rõ người tới không có ý tốt, không cẩn thận rất có khả năng sẽ bị thương thậm chí phải bỏ mạng, nhưng các ngươi vẫn đứng ra, chỉ với tấm lòng này thôi đã không dễ dàng rồi.”
Mọi người được khen có vài phần ngượng ngùng, kỳ thật bọn họ ít nhiều vẫn ỷ vào việc người đông thế mạnh. Vả lại người đứng chắn ở phía trước đều là hộ vệ của xưởng Cố gia. Cho dù phải đối mặt trực diện, bọn họ cũng không cảm thấy mình sẽ đen đủi đến mức bị chém.
Cố Vân Đông tới, Trần Lương không chối từ nữa, kêu mọi người trở về nghỉ ngơi.
Chờ mọi người trở về hết, Cố Vân Đông quay sang dặn Đồng Thủy Đào: “Ngày mai mua một chút quà tặng cho mọi người.”
Chờ Trần Lương dẫn các bá tánh giải tán hết, Cố Vân Đông mới nới với Trì Trì và Tống Nham: “Về nhà trước rồi nói.”
Cô xoay người đi về phía Thiệu gia, những người khác vội vàng đuổi theo.
Dười chân núi, chỉ còn lại người Cố Vân Đông mang đến và hộ vệ của nhà xưởng ở lại tuần tra.
Vào phòng, Đồng lão đầu Đồng lão thái đã sớm chuẩn bị trà nóng và thức ăn, Trì Trì vừa ăn vừa thuật lại tình huống trên núi với Cố Vân Đông: “Tên thủ lĩnh đã bị con bắn chết. Con vốn muốn bắt sống, nhưng quá khó khăn. Thân thủ hắn tốt hơn bọn con, còn rất cẩn thận, bắt sống không có khả năng, nên con đành từ bỏ.”
Tống Nham hỏi Nhan Lâm: “Những tử sĩ đuổi theo các ngươi có ai còn sống không?”
“Không có.” Nhan Lâm lắc đầu, ngay sau đó dường như hắn nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt hơi hơi tỏa sáng: “Công tử người không biết, bá tánh trấn Vĩnh Phúc quá lợi hại, ta vừa chạy xuống núi nói với Trần trấn trưởng, trấn trưởng lập tức triệu tập mọi người, tạo bẫy rập bên ngoài nủi Cửu Hổ. Vốn dĩ ám vệ của chúng ta đã xử lý gần hết đám tử sĩ đó, nhưng vẫn còn mấy cái cá lọt lưới. Kết quả toàn bộ bọn chúng đều bị chặn lại bởi bẫy rập, không chừa một ai. Đám tử sĩ kia thấy không thể đào tẩu, nên đã tự sát.”
Cho nên mới không còn ai sống sót, Nhan Lâm cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Tống Nham cho rằng Trần trấn trưởng mang theo bá tánh ở chân núi là để tạo khí thế, không nghĩ tới bọn họ còn bắt người.
Hiện tại bá tánh đều lợi hại như vậy sao?
Trì Trì lại xua xua tay: “Đều nằm hết trong dự kiến, Tống Nham ca ca biết trước kia ở huyện Tĩnh Bình mẹ ta đã tổ chức một cuộc tranh tài cho các công nhân ở trong xưởng, ban đầu là vì sợ giặc tràn vào biên cảnh bọn họ sẽ gặp nạn. Kết quả hiệu quả không phải khá tốt sao? Cho nên sau khi trở lại phủ Tuyên Hòa, mẹ ta tiếp tục tổ chức thi đấu, phàm là đội ngũ thắng cuộc sẽ được đến kinh thành, phủ Lạc Châu, hoặc là phủ Linh Châu, phủ Vạn Khánh. Mấy nơi này đều có sản nghiêp của nhà họ Cố, bọn họ có thể đến giao lưu.”
Tống Nham bừng tỉnh: “Cho nên bên ngoài núi mới có rất nhiều bẫy rập?”
“Đúng vậy, thể loại thi đấu đối kháng này đã nhanh chóng lây nhiễm cho bá tánh trấn Vĩnh Phúc. Hiện tại cuộc sống của mọi người rất tốt, cũng có chút nhàn hạ, giành ra một ít thời gian để rèn luyện thi đấu, không phải khá tốt sao? Mặc dù bá tánh bình thường không thể ra ngoài giống công nhân trong xưởng, nhưng đội ngũ thắng lợi sẽ nhận được quyền ưu tiên khi xưởng Cố gia tuyển công nhân, trấn trưởng cũng sắp xếp phần thưởng.”
“Những bẫy rập đó lúc bình thường không dùng đến cũng không sao, chờ đến khi thực sự phải dùng thì cho người đào ra, đây chính là vũ khí sắc bén để cản người.”
Nhan Lâm lập tức gật đầu: “Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy trấn trưởng dẫn các bá tánh chuẩn bị tốt chướng ngại vật, sau đó bọn họ lập tức lui về chân núi. Căn bản không cần tự mình ra tay, cũng không cần mạo hiểm.”
Trách không được Trì Trì không lo lắng các thôn dân sẽ bị cuốn vào.
Trì Trì: “Cho nên ta mới nói những tử sĩ kia ngu xuẩn, xuống tay ở nơi nào không xuống, lại cố tình chọn ngay núi Cửu Hổ trấn Vĩnh Phúc. Nơi này chẳng khác nào hậu hoa viên của ta, nếu còn bị bọn họ hại, không phải mười mấy năm nay ta lớn lên uổng phí ư?”
Cố Vân Đông buông chiếc đũa trong tay, nghiêng người liếc nhìn hắn: “Ừ, ngươi lợi hại, bị người ta theo dõi cũng không biết.”
Trì Trì: “……” Đây là mẹ ruột của hắn đó, không thể để hắn khoác loác một chút ư.
Hắn sờ sờ cái mũi: “Trong cuộc sống, luôn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà.” Nói xong hắn vội lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao mẹ lại đến đây? Mẹ biết bọn con bị ám sát à?”