Chương 1839: Phiên ngoại Là ta liên luỵ hắn
Trì Trì vừa dứt lời, Tống Nham và Nhan Lâm đồng loạt nhìn về phía cô.
Chuyện của bọn họ ở bên này mới vừa kết thúc, căn bản không có thời gian phái người tới phủ Tuyên Hòa báo tin, Cố Vân Đông lại tới kịp thời như vậy, chẳng lẽ……
“Là Dư lão đại.” Cố Vân Đông nói: “Dư lão đại phát hiện có chuyện không ổn, không quản thân bị trọng thương, vẫn tìm cơ hội báo tin cho chúng ta, nói các ngươi bị người theo dõi.”
Trì Trì kinh ngạc: “Dư lão đại bị trọng thương?Bây giờ hắn thế nào rồi?”
“Không biết, ta chưa kịp đi xem đã chạy đến đây rồi. Nhưng các con yên tâm, có Hà đại phu ở đấy, còn có cả ông cố con cũng đang nghỉ ngơi ở đại viện Bạch gia, chỉ cần có một hơi thở là bọn họ có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về.”
“Vậy bên phủ Tuyên Hòa……”
“Đã có cữu cữu con xử lý.” Thần sắc Cố Vân Đông lạnh đi: “Bọn hắn cũng dám hạ sát thủ ở phủ thành, thật là cho rằng chúng ta hiền lành sao.”
Trì Trì và Tống Nham liếc nhìn nhau, Cố Vân Đông đã đứng dậy: “Không còn sớm nữa, các ngươi mệt nhọc suốt một buổi trưa rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi đi thôi. Chuyện bên ngoài cứ ta tới xử lý.”
Trì Trì duỗi người: “Mẹ vất vả rồi.”
Hắn nhảy nhót chạy về phòng mình, nhìn chẳng có tí dáng vẻ mệt mỏi nào.
Tống Nham chậm lại vài bước, ra ngoài phòng khách, hắn có chút hổ thẹn thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, mẹ nuôi, là con làm liên luỵ Trì Trì, làm hại hắn thiếu chút nữa……”
Lời nói còn chưa nói xong, hắn đã bị Cố Vân Đông đánh vào đầu một cái: “Liên lụy với không liên lụy cái gì? Chúng ta là người một nhà, chuyện của ngươi chính là chuyện của chúng ta. Những người muốn giết ngươi, chúng ta sẽ băm vằm hắn thành ngàn mảnh.”
“Nhưng mà.”
“Nhưng nhị cái gì? Nếu thật sự nói như thế thì Trì Trì mới là người kéo con vào sâu trong núi, chẳng lẽ con sẽ trách nó vì đã gây chuyện à?”
“Đương nhiên là không.”
Cố Vân Đông cười nói: “Đúng vậy, các con là huynh đệ, thằng bé muốn vào núi, con sẽ đi cùng với nó. Con gặp phải nguy hiểm, nó sẽ đồng sinh cộng tử kề vai chiến đấu với con, tại sao lại nói là liên luỵ?”
Tống Nham nhất thời thế nói không lên lời. Đúng vậy, Trì Trì là huynh đệ của hắn. bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, có thể giao lưng cho huynh đệ. Cho dù Trì Trì muốn nhảy xuống vực sâu, hắn cũng có thể không chút do dự mà nhảy xuống theo.
Đó là một cảm giác rất vi diệu, rõ ràng khi còn nhỏ bọn họ chỉ ở chung một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nhưng xa nhau nhiều năm hắn và Trì Trì lại chưa từng trở nên xa lạ.
Cố Vân Đông đẩy hắn một cái: “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi. Vào núi là không có khả năng rồi. Sáng sớm ngày mai chúng ta về phủ Tuyên Hòa, nhìn xem bên phủ thành thế nào.”
“…… Vâng.” Yết hầu Tống Nham khô khốc, hắn hít sâu một hơi, vội vàng chạy đuổi theo Trì Trì.
Cố Vân Đông lắc đầu bật cười, xoay người đi ra cửa.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Thủy Đào mang theo người tới tặng cho các bá tánh tối hôm qua tới hỗ trợ hai cân thịt và một hộp đường.
Hiện giờ đối với bá tánh trấn Vĩnh Phúc mà nói, thịt và đường đã là thứ mà bọn họ có thể mua được, nhưng hầu hết mọi người vẫn tiếc không mua thường xuyên.
Cho nên đồ Cố Vân Đông vẫn rất hợp ý bọn họ.
Vả lại, thật sự tối hôm qua bọn họ cũng chẳng giúp đươc mấy. Những người đi khởi động bẫy rập, đều là công nhân xưởng Cố gia, bọn họ ngược lại đến xem náo nhiệt nhiều hơn. Thịt và đường này bọn họ nhận lấy thật sự là có chút ngượng ngùng.
Chỉ là được Cố Vân Đông coi trọng như vậy, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy vui vẻ rạo rực. Nếu gặp phải chuyện như này lần nữa, bọn họ chắc chắn đạo nghĩa không thể chối từ.
Sau này bọn họ nghe nói, công nhân trong xường nhà họ Cố đều được tăng tiền công.
Quả nhiên, bọn họ vẫn muốn vào nhà xưởng làm việc.
Cố Vân Đông để lại một ít người vào núi xử lý thi thể của đám tử sĩ và giải quyết tốt hậu quả, còn cô thì dẫn Trì Trì và Tống Nham ra roi thúc ngựa về phủ Tuyên Hòa.
Vừa đến cửa thành, bọn họ phát hiện toàn bộ phủ thành được canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, càng đừng nói tới hầu phủ.
Cố Vân Đông vừa vào cửa, lập tức hỏi tình hình của Dư lão đại.
Liễu Diệp vẫn luôn chờ ở cổng, nghe vậy lập tức trả lời: “Người đã được cứu về rồi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua hắn mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
Không nguy hiểm tới tính mạng là tốt rồi, còn lại có thế chậm rãi điều dưỡng.
“Hầu gia đâu?”
Liễu Diệp nói: “Hôm qua Vân Thư thiếu gia dẫn người đi bắt đám tử sĩ, bắt sống được một tên. Hiện tại hầu gia và Vân Thư thiếu gia đang thẩm vấn.”
“Bắt được người sống à?” Trì Trì kích động hỏi.
Liễu Diệp cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Trì Trì rất muốn đi nghe kết quả thẩm vấn, nhưng hiện giờ đi thăm Dư lão đại vẫn quan trọng hơn.
Cố Vân Đông nghe nói Thiệu Thanh Viễn tiếp quản việc này, tạm thời không vội nữa, lập tức dẫn Trì Trì và Tống Nham đi khách viện.
Hà đại phu vẫn đang ở trong khách viện để tiện quan sát tình huống của Dư lão đại.
Không chỉ có ông ở đấy, Cố Vân Đông còn thấy được Cố Như Ý.
Điều làm cô thay đổi sắc mặt chính là trên cổ tay trái của Cố Như Ý đang quấn băng gạc.
Cô lập tức tiến lên hai bước: “Ngươi cũng bị thương?”
“Ta không sao.” Cố Như Ý vội vàng lắc đầu: “Tay ta chỉ bị kiếm quét qua thôi, băng bó xong là tốt rồi, không có vấn đề gì cả. Chỉ là tiểu cô Khả Khả nói, để phòng ngừa tay ta cử động lung tung nên mới treo vào cổ, nhắc nhở ta không được dùng cái tay này.”
Cố Vân Đông vẫn cau mày như cũ, nhìn Hà đại phu ở bên cạnh, hắn vội nói: “Tay biểu cô nương xác thật không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi.”
Cố Vân Đông lại nhịn không được day day thái dương, Như Ý vừa đến phủ Tuyên Hòa hơn nửa tháng, đã liên tiếp bị thương hai lần, thật đúng là lắm tai nạn.
Cô bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cố Như Ý: “Nếu bị thương sao không nghỉ ngơi cho tốt, ở chỗ này làm cái gì?”
Cố Như Ý nhìn về phía nội thất: “Cháu không yên tâm Dư lão đại, dù sao cháu cũng không có chuyện gì, ở đâu cũng giống nhau.”
Nói thì nói như vậy, nhưng dù gì ở trong phòng của mình vẫn thoải mái hơn chút.
Cô còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng Tiểu Xương truyền ra từ bên trong: “Dư lão đại tỉnh rồi.”
Mấy người ngoài cửa tức khắc vui mừng khôn xiết, Trì Trì vội vàng đi vào bên trong: “Chúng ta tới thật đúng lúc.”
Những người khác cũng lần lượt vào trong, Trì Trì đã ngồi ở mép giường duỗi tay áp lên cổ tay Dư lão đại bắt mạch.
Một lát sau hắn thu trở về: “Mất máu quá nhiều, những thứ khác không có gì đáng ngại.”
Dư lão đại xoay đầu, hé mở đôi môi trắng bệch, cười nói: “Xem ra ta gặp đại nạn không chết tất có hậu phúc.”
Nói xong, hắn nhìn lướt qua những người ở trong phòng, lúc nhìn thấy cánh tay của Cố Như Ý hắn nhíu chặt mày: “Cố cô nương bị thương?”
“Hả?” Cố Như Ý lập tức lắc đầu: “Vết thương nhỏ mà thôi, ngươi suýt chút nữa thì đã mất mạng rồi.”
Cố Vân Đông cũng nói: “Đúng vậy, lần này ít nhiều cùng nhờ có Dư lão đại. Ân tình của ngươi phủ Vĩnh An Hầu chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Dư lão đại: “Phu nhân nói quá lời rồi, ta chỉ trùng hợp đánh bậy đánh bạ thôi.”
Không thể nói như vậy, ai đánh bậy đánh bạ mà lại cho dù mất mạng cũng muốn tìm mọi cách đến hầu phủ báo tin chứ?
“Sao Dư lão đại lại phát hiện những người đó không bình thường?”