Chương 1840: Phiên ngoại Ngươi quá khiêm tốn
Dư lão đại nhẹ thở ra một hơi, trả lời: “Phu nhân cũng biết, ta cũng có chút thế lực nơi đầu đường xó chợ.”
Cố Vân Đông mỉm cười, ngươi này cũng biết khiêm tốn rồi. Chút thế lực cái gì, chỉ sợ là thế lực ngầm của toàn bộ phủ Tuyên Hòa này đều nằm trong túi của hắn.
Tuy Dư lão đại ở giới hắc đạo là đại ca đám địa đầu xà, nhưng hắn làm việc cực kỳ có nguyên tắc. Từ trước đến nay hắn không bao giờ đụng vào những thứ không nên đụng vào, thuộc hạ dưới quyền hắn cũng được quản lý rất tốt.
Cho nên mặc kệ là quan phủ hay là đám người Cố Vân Đông, đều ngầm chấp nhận sự tồn tại của Dư lão đại, thậm chí tam giáo cửu lưu* còn phải nhờ hắn hỗ trợ một số việc.
(*Các tông phái học thuật và tôn giáo của xã hội Trung Quốc thời cổ.)
Ví dụ như, Thái Việt giúp Triệu Cảnh tìm tay nải lúc trước.
Trì Trì nhờ hắn hỏi thăm tung tích của Hứa Quế Lan.
Dư lão đại kiếm được không ít phí tình báo từ tay bọn họ, trên đời này làm gì có ai có lá gan lớn như hắn, hắc đạo mà dám ngang nhiên kiếm tiền từ tay quan phủ?
Nhưng người này cũng khôn khéo, có nghĩa khí nhân duyên lại tốt. Tựa như lần này, khiến Vĩnh An Hầu phủ thiếu hắn một ân tình lớn.
Dư lão đại nói: “Thuộc hạ có một người tiểu đệ. Tối hôm đó lúc hắn ngồi canh ở cửa thành, thấy có hai người nói chuyện kỳ kỳ quái quái, làm bộ tò mò về phủ Vĩnh An Hầu, lời trong ý ngoài đều là dò hỏi hướng đi của thế tử. Tiểu đệ kia của ta ánh mắt rất sắc bén, nhìn khí chất của hai người không giống với bá tánh bình thường, hằn còn mơ hồ nhìn thấy bọn họ mang theo binh khí.”
Vậy cũng thôi, dù sao hầu phủ là nhà cao cửa rộng bị người như vậy âm thầm theo dõi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tiểu đệ kia nhanh chóng phát hiện, khi nhắc đến thế tử và vị bằng hữu của ngài Tống công tử từ ngoài thành đã trở lại, trong ánh mắt của hai tên đó lập tức hiện lên sát ý.
Sát ý đó, thời buổi này ở phủ Tuyên Hòa còn có người dám sát hại thế tử Vĩnh An Hầu?
Tiểu đệ bị dọa sợ, hớt hải chạy về nói cho Dư lão đại.
Trực giác của Dư lão cực kỳ nhạy bén, có thể tiểu đệ kia không biết vị Tống công tử đi cùng thế tử là ai, nhưng Dư lão đại tin tức linh thông, hơn nữa đầu óc nhanh nhạy, chỉ nhìn thái độ của phủ Vĩnh An Hầu đối với người nọ, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút suy đoán.
Cho dù không chứng thực, hắn cũng biết vị Tống công tử này không phải người bình thường.
Dư lão đại thoáng do dự một lát, sau đó hắn kêu tiểu đệ rút về, hắn tự mình đi xem xét tình hình.
Tiểu đệ không có võ công, những người đó không phải nhân vật đơn giản, để cho người khác đi theo dõi chẳng những sẽ rút dây động rừng mà còn có thể mất mạng.
Hiện giờ Dư lão cảm thấy vô cùng may mắn vì sự lựa chọn của mình lúc trước, nếu hắn không đi mấy tiểu đệ phải bỏ mạng rồi, tình huống xấu nhất là chúng có thể sẽ tìm hiểu nguồn gốc sờ đến hang ổ của bọn họ, giết chết hắn.
Hiện tại chỉ có một mình hắn bị thương, tuy rằng thiếu chút nữa đã mất mạng, nhưng may là tất cả đều đã kết thúc, hắn cũng còn sống.
“Lúc ấy ta đi theo bọn họ, thấy bọn họ quân số đông đảo, đặc biệt là sau khi thế tử và Tống công tử ra khỏi thành, bọn họ lập tức chia binh làm hai đường, một nhóm ở lại phủ thành, nhóm còn lại thì đuổi theo thế tử. Ta không dám bám quá sát nên không nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng nhìn bọn họ như vậy sợ là người tới không có ý tốt. Ta muốn đến hầu phủ báo tin ngay lập tức, ai ngờ lại bị bọn hắn phát hiện.”
Sau khi Dư lão đại nhận ra đám người này đều là tử sĩ không thiết mạng sống, hắn không dám chạy về nhà mình. Cuối cùng dựa vào sự thông thạo địa hình phủ Tuyên Hòa, hắn mới miễn cưỡng giữ được tánh mạng. Nhưng Dư lão địa vẫn bị đám người đó bức tiến vào con hẻm nhỏ, cũng may mắn là gặp được Cố Như Ý đang đi tìm Ny Ny.
Dư lão đại nói xong, hỏi Cố Vân Đông: “Những sát thủ trong phủ Tuyên Hòa đã bị xử lý hết chưa?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Yên tâm đi, đã bắt sống đc một tên.”
Cô lại hỏi Dư lão đại địa điểm đám sát thủ đó tập hợp, hiện giờ toàn bộ phủ Tuyên Hòa đang tiến hành điều tra mở rộng, tránh để cá lọt lưới.
Thấy Dư lão đại thần sắc mệt mỏi, Cố Vân Đông không hỏi thêm, dặn hắn mau chóng nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, cô phái người tới nơi ở của Dư lão đại báo cho tiểu đệ hắn một tiếng, để bọn họ không phải lo lắng.
Cố Vân Đông ở trong phòng khách nghỉ ngơi được một lúc thì Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Thư vẻ mặt nghiêm trọng đi đến.
Tối hôm quà Thiệu Thanh Viễn vừa chữa bệnh từ thiện trở về thì biết được đã xảy ra chuyện lớn. Lúc ấy hắn vội vàng thay quần áo, chuẩn bị đồ đạc, đi thẳng đến nơi giam giữ tử sĩ, đánh thức người dậy, bắt đầu bức cung.
Tên tử sĩ này cũng cứng xương, bị lăn lộn suốt một ngày vẫn không chịu mở miệng.
Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn tra tấn người đến chết, hắn cho nghỉ ngơi giữa chừng một lát, sau đó tiếp tục.
Cuối cùng cũng cạy được miệng hắn.
Cố Vân Đông rót cho hắn một ly trà, lại cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.
Cố Vân Thư nhìn đến ê cả răng. Tỷ tỷ, ta cũng bận bịu rất lâu đấy được không?
Trong phòng khách hiện giờ chỉ còn lại năm người Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Thư, Trì Trì và Tống Nham.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới lên tiếng: “Hỏi được rồi. Tên đó nói nói, người sai sử bọn họ chính là người nhà họ Cảnh ở Lê Quốc.” Hắn nhìn về phía Tống Nham: “Ngươi hẳn là biết.”
“Nhà họ Cảnh?” Trên mặt Tống Nham hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nhà họ Cảnh đã sớm quy phục con, nếu thật sự là bọn họ, vậy việc quy thuận trước đó toàn bộ đều là giả. Con sẽ cho người báo cho phụ hoàng chuyện này.”
“Trong lòng hiểu rõ là tốt rồi.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu, hắn nói tiếp: “Theo như lời của tên kia, chuyến này bọn hắn xuất ra 50 người. Nơi này là phủ Tuyên Hòa, bọn hắn không dám dễ dàng vào thành cho nên trước đó chỉ có một nửa người trong số bọn chúng thừa dịp đại hội y thuật đại hội đang diễn ra trà trộn vào, những người còn lại đang ở ngoài thành đợi lệnh.”
50 người, bọn họ phải thẩm tra đối chiếu một chút nhân số xem có bỏ sót tên nào không.
Hôm qua Cố Vân Thư bắt được bảy người, còn có một ở trong viện bọn họ bị giết trong lúc đang chạy trốn.
Như vậy xem ra, có 42 người tiến vào núi sâu đi ám sát bọn Trì Trì.
Trì Trì và Tống Nham cẩn thận hồi tưởng một chút, sau khi vào núi, quả thật xuất hiện rất nhiều sát thủ.
Sau đó Nhan Lâm và ám vệ tản đi khắp nơi, lại tách ra mười bốn người, còn khoảng 28 người đuổi theo bọn Trì Trì.
Trì Trì gật đầu: “Nhân số không sai.”
Tuy rằng không sai, nhưng bọn hắn vẫn không thể lơ là, toàn thành vẫn bị giới nghiêm như cũ.
Nhưng sau chuyện này, Tống Nham không thể tiếp tục che giấu thân phận ở phủ Tuyên Hòa nữa.
Dù sao hắn cũng là hoàng tử Lê Quốc, sát thủ Lê Quốc dám đột nhập vào trong lãnh thổ Đại Tấn ám sát hắn, không xảy ra chuyện còn tốt một khi xảy ra chuyện, Đại Tấn tuyệt đối không thoát được can hệ. Hiệp nghị hòa bình hai nước duy trì nhiều năm sẽ bị phá vỡ.
Cho nên mặc kệ là Thiệu Thanh Viễn hay là tri phủ phủ Tuyên Hòa, đều sẽ báo việc này lên trên.
Quan hệ của Tống Nham và Vĩnh An Hầu, hoàng đế rất rõ ràng. Lần này sứ thần Lê Quốc đến Đại Tấn, Tống Nham làm người dẫn đầu đi trước một bước, đi đường vòng tới phủ Tuyên Hòa vấn an cha nuôi mẹ nuôi, cũng không phải là chuyện gì lớn.
Thiệu Thanh Viễn chưa bao giờ che giấu những chuyện như vậy, hắn biết rõ, Hoàng Thượng coi trọng điểm này của hắn.
Mối quan hệ vốn quang minh chính đại, che che giấu giấu ngược lại không tốt.
Tống Nham không nỡ. Hắn và cha nuôi mẹ nuôi mới đoàn tụ chẳng được bao lâu, lại sắp phải chia xa, không biết lần tiếp theo gặp lại là khi nào. Trong lòng hắn vô cùng khó chịu.