Chương 1841: Phiên ngoại Dương Liễu về nhà
Sao Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông lại không cảm thấy như vậy chứ. Cũng may lần này có Trì Trì đi cùng hắn lên kinh, trong lòng Tống Nham cũng được an ủi phần nào.
Nếu đã được quyết định, Cố Vân Đông bắt đầu giúp đỡ chuẩn bị.
Thiệu Thanh Viễn tạm dừng việc ra ngoài chữa bệnh từ thiện. Thừa dịp Tống Nham vẫn đang ở đây, Thiệu Thanh Viễn lấy hết tất cả những thứ mà mình chưa từng dạy ra dạy cho hắn.
Đặc biệt là ba năm trước Tống Nham còn bị trúng độc, điểm này khiến Thiệu Thanh Viễn rất là lo lắng.
Lại qua năm sáu ngày, Tống Nham mới chuẩn bị khởi hành.
Lần này ngoại trừ Trì Trì đồng hành với Tống Nham, còn có cả Cố Vân Thư. Hắn vôn hộ tống Tống Đức Giang lại đây. Bây giờ công việc của Tống Đức Giang ở bên này vẫn chưa xong, nhưng hoàng đế ở Kinh Thành sau khi nhận được tấu chương của Thiệu Thanh Viễn và Hoa tri phủ thì lập tức đưa bồ câu đến, bảo Cố Vân Thư tự mình hộ tống Tống Nham lên kinh, trên đường không được có bất luận sơ suất gì.
Về phần Tống Đức Giang, chờ hắn làm xong việc, sẽ có quan phủ phủ Tuyên Hòa hộ tống.
Cố Vân Thư không ý kiến, chỉ là thân thể A Nguyệt vẫn chưa thể đi đường dài, nên không thể lên đường. Hắn đành phải để nàng tạm thời ở lại phủ Tuyên Hòa làm bạn với Khả Khả.
Ngoại trừ bọn họ còn có Cố Như Ý, cũng tới lúc nàng nên trở về nhà rồi.
Tay nàng đã lành, nhưng Cố Vân Đông vẫn không yên tâm, nên trang bị cho nàng rất nhiều dược. Cô dặn Trì Trì dọc đường đi phải chăm sóc cho nàng nhiều một chút, còn đưa cho Cố Như Ý một nha hoàn, để người chăm sóc nàng trên đường.
Lúc Cố Như Ý tới, nàng không mang nhiều đồ đạc lắm, nhưng lúc trở về hành lý lại chất đầy một chiếc xe ngựa.
Chưa nói đến đến quần áo đồ dùng, mà còn có không ít đồ thêu.
Cố Vân Đông không thực sự am hiểu thêu thùa, ngay cả xỏ kim cô còn phải cố sức, cho đến nay cô chưa từng làm được bộ quần áo nào.
Nhưng việc này cũng không ngăn cản nhà kho của cô có đủ thứ đồ tốt, hoàng cung ban thưởng, người khác tạ lễ, còn có bằng hữu đưa quà tặng trong ngày lễ, vải vóc thêu thùa đều rất nhiều.
Cố Vân Đông kêu Cố Như Ý tự mình đi chọn. Cô cảm thấy đồ tôt phải có người am hiểu thưởng thức, quý trọng như vậy mới đáng giá.
Không thể giống như cô, để chất đống bám bụi trong nhà kho được.
Cố Như Ý nhìn đồ đã chất đầy xe ngựa, mấy lần nàng mở miệng cự tuyệt, nhưng đều bị cản lại. Nàng ngượng ngùng cực kỳ, mấy ngày nay ở phủ Tuyên Hòa nàng sống như thần tiên, đến khi rời đi nàng mang đi nhiều đồ vật như vật.
Nhưng Cố Vân Đông nói nếu nàng không nhận, trở về cô bảo Trì Trì đưa qua thì cũng giống thế.
Cố Như Ý không nói lại cô, chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng chạng vạng trước lúc bọn họ xuất phát một ngày, Dương Liễu đã trở lại.
Trước đó Dương Liễu đến huyện An Nghi tham gia tang lễ của Dương Văn Lễ, đáng lẽ bà phải về cùng Dương gia nhị lão và phu thê Dương Hạc mới đúng, nhưng lần này bà chỉ trở về có một mình.
Cố Vân Đông thấy bà phong trần mệt mỏi, vội vàng kéo bà đi nghỉ ngơi.
Đợi bà nghỉ ngơi một lúc cô mới hỏi: “Mẹ, ông bà ngoại đâu?”
Dương Liễu phát hiện trong nhà có thêm vài người bà không quen, nhìn dáng vẻ thân thiết của Vân Đông với bọn họ, bà không hỏi gì mà giải thích trước: “Bọn họ vẫn đang ở huyện An Nghi, chuyện vẫn chưa giải quyết xong. Ban đầu ta định chờ đến khi giải mọi chuyện xong xuôi, sẽ đưa bọn họ về phủ Tuyên Hòa thăm các con với Trì Trì Vãn Vãn.”
Dương Liễu cười nói: “Ai ngờ trước đó ta lại gặp Tề Đình, không phải hắn đi phủ Linh Châu nhận chức sao? Lúc đi ngang qua huyện An Nghi, hắn tới gặp chúng ta nói Khả Khả và A Nguyệt đều đã có thai, hiện giờ hai đứa nó đang ở phủ Tuyên Hòa. Ta nóng lòng, không thể yên tâm nổi.”
Huyện An Nghi trực thuộc huyện thành phủ Linh Châu, nằm ở giao giới phủ Tuyên Hòa và phủ Linh Châu, Tề Đình đi qua đó đương nhiên phải đến gặp nhạc mẫu.
Dương Liễu thân là mẹ của Khả Khả, mẹ chồng của A Nguyệt, nữ nhi và con dâu cùng có thai chuyện có lớn đến đâu cũng phải tạm thời buông xuống.
Nhị lão Dương gia cũng nói bà nhanh chóng trở về, không thể để Khả Khả và A Nguyệt không có trưởng bối bên cạnh được. Đặc biệt là Khả Khả, trượng phu của con bé lại phải đến phủ Linh Châu nhậm chức, bà là mẹ lo sốt vó.
“Ông ngoại con bảo ta về trước, không cần ở đó cùng bọn họ. Ta thấy Dương Hạc có thể giải quyết nốt chuyện còn lại nên đi trước.”
Dương Liễu vừa nói vừa kéo Khả Khả A Nguyệt đến trước mặt quan sát, hỏi thăm cặn kẽ tình hình mấy ngày nay của hai người. Biết được A Nguyệt ốm nghén nặng, bà không khỏi lo lắng: “Trách không được nhìn con gầy hơn lúc trước. Không thể được, A Nguyệt con nói với mẹ con muốn ăn cái gì, mẹ nấu cho con ăn.”
Cố Vân Đông cản bà lại: “Mẹ, người đừng gấp, Kha biểu cô mang một vò dưa chua tới, tình trạng của A Nguyệt đã được cải thiện nhiều rồi. Mẹ đó, mẹ vừa mới vào thành, hay là mẹ đi nghỉ ngơi trước đi?”
“Ta không mệt, ta khỏe lắm. Ta sắp có thêm hai đứa cháu hoạt bát đáng yêu, trong lòng ta còn đang cao hứng đây này.” Dương Liễu nở nụ cười, ôm chầm lấy Vãn Vãn.
Lâu rồi bà không gặp tiểu cô nương, bà nhớ con bé chết mất.
Đáng tiếc trượng phu bà làm quan ở kinh thành, nữ nhi và con rể lại sống ở phủ Tuyên Hòa, muốn gặp mặt cũng chẳng dễ dàng.
Vãn Vãn cho bà một miếng trái cây, cô bé ngẩng đầu hỏi: “Bà ngoại, khi nào thì biểu ca của con về ạ?”
Biểu ca mà cô bé nói chính là nhi tử của Dương Hạc và Thiệu tam cô nương. Thằng bé lớn hơn Vãn Vãn hai tuổi, trước đó hai đứa nhỏ thường xuyên chơi cùng nhau.
Đã mấy tháng rồi Vãn Vãn không gặp bọn họ.
Dương Liễu nghe vậy, thu lại nụ cười trên mặt, bà thở dài một hơi nói: “Ta cũng không biết nữa.”
Cố Vân Đông tò mò: “Hôm kia mẹ cho người gửi tin về nói Dương…… Nguyên nhân cái chết của cữu cữu không bình thường, hiện tại vẫn chưa có kết quả sao?”
Dương Văn Lễ đã qua đời, Dương Liễu và Dương gia nhị lão đều đã buông bỏ, cô gọi một tiếng cữu cữu cũng không quá.
Dương Liễu có chút đau buồn trước cái chết của Dương Văn Lễ, nói đến cái này, bà lập tức trở nên căm giận: “Có kết quả rồi, người hại hết hắn chính là người bên gối.”
“Lưu thị?”
“Đúng vậy, chính là bà ta.” Dương Liễu cau mày: “Dương Văn Lễ thật sự đã gặp…… Báo ứng. Trước kia mẹ Hạc Nhi tốt biết bao, xuất thân là tiểu thư nhà huyện lệnh, chấp nhận gả thấp, còn sinh con dưỡng cái cho hắn, kết quả thì sao. Nhà mẹ đẻ nàng gặp khó khăn, Dương Văn Lễ liền tằng tịu với Lưu thị, làm hại tẩu tẩu ta còn trẻ mà đã phải bỏ lại Hạc Nhi. Bây giờ thì hay rồi, Dương Văn Lễ bị người hắn cho là hiền thê lương mẫu hồng nhan tri kỷ hạ độc hại chết.”
Tuy nói là báo ứng, Dương Liễu vẫn rất hận Lưu thị.
“Không phải mấy năm nay Dương Văn Lễ càng lúc càng nóng tính sao? Cuộc sống của nhà họ Dương trở nên khó khăn, Lưu thị đã quen với việc tiêu xài phung phí, ở nhà cao cửa rộng, có nha hoàn bà tử hầu hạ. Sau này không còn những thứ đó nữa, nàng ta chịu không nổi nữa, cũng chẳng biết nàng ta thông đồng với một thương hộ ngoại lai từ khi nào.”
Dương Liễu cảm thấy mất hết mặt mũi khi kể những chuyện này cho bọn nhỏ.
Nhưng hiện giờ phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.
“Vốn dĩ thương hộ ngoại lai kia phải cách một khoảng thời gian mới đến huyện An Nghi huyện một chuyến, Dương Văn Lễ sống mơ màng hồ đồ, cũng chẳng phát hiện ra. Nhưng năm ngoái ngoại thương kia đến huyện An Nghi làm ăn, hắn ta ở huyện thành lâu hơn một chút. Lưu thị thấy mấy năm rồi mà Dương Văn Lễ vẫn chẳng hề phát hiện, thì cũng trở nên lớn gan hơn. Nàng ta thường xuyên qua lại ngoại thương, Dương Văn Lễ dù có ngu dốt đến đâu lâu dần cũng có thể cảm giác được có chỗ không bình thường.”