Chương 1842: Phiên ngoại Dưỡng bệnh đến mất mạng
Chuyện bị bại lộ, trong lòng Lưu thị vô cùng sợ hãi. Nàng ta thú nhận với Dương Văn Lễ, nói bản thân nhất thời bị quỷ ám ảnh mới có thể làm ra chuyện có lỗi với hắn.
Dương Văn Lễ nể tình Dương Bảo, tha thứ cho nàng ta một lần.
Hơn nữa ngoại thương kia cũng không muốn lớn chuyện, hắn thấy Dương Văn Lễ sống quá túng quẫn, nên đã đáp ứng cho hắn một số tiền, giúp hắn sống thoải mái hơn một chút.
Dương Văn Lễ chỉ cho rằng chuyện mới xảy ra gần đây mà không biết Lưu thị đã thông đồng với hắn từ mấy năm trước.
Thấy ngoại thương ra tay hào phóng, hắn lập tức nảy ra suy nghĩ muốn Đông Sơn tái khởi. Cho rằng mình đang nắm trong tay nhược điểm của hắn, Dương Văn Lễ lập tức dở công phu sư tử ngoạm, muốn nhúng ta vào việc làm ăn của ngoại thương ở huyện An Nghi.
Ngoại thương kia không vui, hơn nữa chỉ muốn vui đùa với Lưu thị mà thôi. Mấy năm rồi, sớm đã mất hết cảm giác mới mẻ, đương nhiên hắn không muốn trả một cái giá lớn như thế chỉ vì một bà thím già.
Nhưng mấu chốt là, đúng lúc này Lưu thị lại có thai, ngoại thương đã lớn tuổi, nhưng không có con nối dõi, thê tử ở nhà chỉ sinh được hai người nữ nhi, nên hắn ta có chút không bỏ xuống được.
Cho nên hắn ta tạm thời đáp ứng với Dương Văn Lễ, để cho hắn ổn định. Đợi hài tử sinh ra rồi, sẽ đưa hai vợ chồng rời khỏi huyện An Nghi huyện.
Ai ngờ Dương Văn Lễ này làm hết chuyện này hết chuyện kia, khiến ngoại thương mất hết kiên nhẫn.
Không chỉ như thế, sau khi Dương Văn Lễ biết Lưu thị là đồ tàn hoa bại liễu, hắn nhục nhã, đối xử với nàng ta vô cùng ác liệt. Hắn không chỉ nhốt người ở trong nhà theo dõi gắt gao, mà còn hở chút là thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Đương nhiên đứa bé trong bụng Lưu thị không thể giữ được.
Lưu thị hận Dương Văn Lễ muốn chết, ngoại thương kia cũng nổi giận. Dương Văn Lễ này còn dám chỉ tay năm ngón vào việc làm ăn của ngoại thương, uy hiếp đe dọa, thù hận chồng chất.
Ngoại thương và Lưu thị bàn bạc, bọn họ dứt khoát nghĩ hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp giết chết Dương Văn Lễ.
Bọn họ cho Dương Văn Lễ uống độc dược mãn tính. Sức khỏe Dương Văn Lễ dần dần trở nên không tốt, thường xuyên đầu váng mắt hoa.
Hắn muốn đến y quán khám, ngoại thương tìm đại phu đến cửa xem bệnh cho hắn, kết quả chẩn bệnh là hắn uống rượu quá nhiều, khiến cơ thể bị đào rỗng, phải từ từ điều dưỡng mới được.
Dương Văn Lễ cũng biết từ mấy năm trước hắn đã không chú ý đến việc dưỡng sinh, nên cũng không hoài nghi gì nhiều.
Kết quả lần dưỡng bệnh này, dưỡng đến mất mạng.
Dương Văn Lễ vừa chết, Lưu thị lập tức cho người hạ táng chôn cất.
Nhưng nàng ta đã quên, nàng ta và Dương Văn Lễ còn có một đứa con trai là Dương Bảo. Thân thích nhà họ Dương đều bị hai vợ chồng đuổi đi rồi, nhưng Dương Bảo vẫn biết tổ phụ tổ mẫu sống ở phủ Tuyên Hòa. Mấy năm nay tuy rằng bọn họ không còn qua lại, nhưng năm đó tổ phụ tổ mẫu năm cũng rất yêu thương Dương Văn Lễ, nhi tử không còn, không lý nào lại không báo cho bọn họ.
Nhưng Lưu thị không đồng ý, còn nói nhiều năm không có tin tức gì, chỉ sợ hai người đã qua đời rồi từ lâu.
Bằng không giữa cha mẹ và con cái nào có mối thù qua đêm. Năm đó dù có tức giận đến đâu thì nhiều năm trôi qua bọn họ cũng nên nguôi giận rồi, có thế nào cũng nên quan tâm tới thăm bọn họ một lần chứ?
Không tới tức là bọn họ đã không muốn để ý đến hắn nữa, một khi đã như vậy, cần gì phải đi thông báo?
Dương Bảo không thể nói lại mẹ mình, hơn nữa hắn cũng không biết tổ phụ tổ mẫu sống ở chỗ nào phủ Tuyên Hòa, muốn thông báo cũng không có cách.
Ai biết, bởi vì Dương Hạc sắp tham gia khoa cử mà Chu Hán ra roi thúc ngựa chạy đến phủ Tuyên Hòa truyền tin.
Nhị lão Dương gia và Dương Liễu vội vàng chạy tới huyện An Nghi, nhưng Dương Văn Lễ đã mồ yên mả đẹp.
Nhị lão Dương gia có lẽ không nghĩ nhiều, nhưng Dương Hạc thì khác, dù sao hắn cũng là người có tâm tư kín đáo, nên lập tức cảm giác chỗ không thích hợp.
Dương Hạc không có cảm tình gì với Dương Văn Lễ, nhưng cũng cảm thấy việc cha hắn đột nhiên sinh bệnh rồi chết không hề bình thường.
Nếu sinh bệnh thì chắc chắn sẽ phải đi gặp đại phu, nhưng hắn đi hỏi mấy y quán, ai cũng nói chưa từng xem bệnh cho Dương Văn Lễ.
Như thế lại càng kỳ quái, sau khi Dương Hạc hỏi ý kiến nhị lão Dương gia, hắn quyết định khai quan nghiệm thi.
Lưu thị không đồng ý, mắng chửi Dương Hạc bất hiếu, dám nghiệm thân thi thể cha mình. Nói hắn nhiều năm qua không ở nhà tẫn hiếu với Dương Văn Lễ còn chưa tính, bây giờ có mặt mũi gì đòi nghiệm thi?
Nàng cùng Dương Bảo mới là hai người thân nhất với Dương Văn Lễ, đều sẽ không đồng ý.
Ai biết Dương Bảo lại hùa theo Dương Hạc.
Lưu thị không dám tin, Dương Hạc là tú tài, muốn đi quan phủ lập hồ sơ.
Cho dù Tri huyện không để mắt đến thân phận tú tài của hắn, thì cũng phải nhìn vào tam phẩm cáo mệnh phu nhân của Dương Liễu, mà đáp ứng chuyện này.
Ngoại thương kia ngơ ngác, hắn là người tới từ nơi khác, không biết rõ chuyện nhà họ Dương. Hắn chỉ biết Dương Văn Lễ đã đoạn tuyệt với cha mẹ mình, hắn sống lẻ loi một mình ở huyện An Nghi không có chỗ dựa, cho dù chết cũng không ai để ý.
Ai biết hắn vừa xảy ra chuyện thì một vị tam phẩm cáo mệnh phu nhân từ đâu xuất hiện, người này còn là thân muội muội của Dương Văn Lễ.
Ngoại thương sau khi nghe ngóng, mới biết được không chỉ có như thế, muội muội Dương Văn Lễ có người nhi nữ rất có tiền đồ.
Cháu ngoại gái lớn là Vĩnh Gia quận chúa, phu quân là Vĩnh An Hầu.
Cháu ngoại thứ hai là mệnh quan triều đình, cưới tiểu quận chúa mà Thái Hậu thương yêu nhất.
Cháu ngoại nhỏ nhất tuy rằng ở huyện Tĩnh Bình cách xa đây, nhưng trượng phu cũng là quan huyện huyện thất phẩm, sau lưng là đại gia tộc nhà họ Tề.
Đại nhi tử hắn Dương Hạc, đang chuẩn bị cho kỳ thi hương, thê tử hắn cũng là cô nương của Hoài Âm Hầu phủ ở Kinh Thành.
Mẹ nó, Dương Văn Lễ này có chỗ dựa lớn như thế, sao lại thành ra thế này?
Còn cả nhị lão Dương gia nữa, có phải ông ta có vấn đề gì không? Rõ ràng thực lực cường hãn như thế mà lại trơ mắt nhìn nhi tử sống túng quẫn, ngay cả căn nhà cũng không mua nổi.
Ngoại thương chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác mình sắp xong đời đến nơi.
Hắn muốn chạy trốn ngay trong đêm, nhưng hòa thượng không trốn khỏi miếu.
Dương Hạc rất nhanh đã nghiệm xét ra nguyên nhân cái chết của Dương Văn Lễ, là trúng độc mãn tính, đây chính là mưu sát.
Tri huyện giận tái mặt, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt.
Người đầu tiên bị tình nghi chính là Lưu thị.
Lưu thị vốn dĩ không phải người có tâm chí kiên định, trải qua mấy lần thẩm vấn, tinh thần đã sớm suy sụp thú nhận nhận hết tiền căn hậu quả.
Nhị lão Dương gia sợ ngây người, hận không thể đi lên đánh chết ả tiện phụ này.
Tri huyện cũng phái người đi bắt tên ngoại thương kia.
Việc bắt người tốn khá nhiều thời gian dài, dù sao thì hộ tịch tên ngoại thương kia không ở huyện An Nghi. Huyện lệnh còn phải thương lượng với quan phủ nơi hắn ta ở.
Việc làm ăn của ngoại thương kia cũng không tệ lắm, nhà mẹ đẻ thê tử hắn có chút thế lực, giao tình với quan phủ cũng không tệ lắm. Vì thế quan phủ bên đó đùn đẩy mấy lần, kì kèo tìm đủ cớ không nguyện ý giao tên ngoại thương ra.
Cuối cùng huyện lệnh huyện An Nghi dứt khoát tiết lộ thân phận của Cố Đại Giang, nói người chết là đại cữu cữu của Cố Đại Giang, hiện giờ hắn còn dám bao che hung thủ? Sợ là đã sống những ngày tháng tốt đẹp quá lâu.
Lúc này quan địa phương bị dọa sợ không dám trì hoãn thêm nữa, không nói hai lời lập tức đưa tên ngoại thương trở về.
Đây cũng là lí do tại sao mấy người Dương Liễu đã tra ra nguyên nhân cái chết của Dương Văn Lễ rồi mà qua mấy tháng vẫn chưa trở về.
Chỉ là……
Cố Vân Đông hỏi: “Nếu đã bắt được tên ngoại thương đó, Lưu thị và hắn bị kết án rồi, cũng coi như đã giải quyết xong. Sao ông ngoại bà ngoại vẫn chưa trở về?”
Dương Liễu thở dài một hơi: “Là vì Dương Bảo.”