Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184. Có Chút Quen Mắt.

Chương 184. Có Chút Quen Mắt. Chương 184. Có Chút Quen Mắt.

Chương 184: Có Chút Quen Mắt.

Hồ thị thăm dò gọi hắn một tiếng: "Nguyên Trí?”

Thật sự không thể trách bà ta không xác định, chủ yếu là Biển Nguyên Trí so với lúc trước chênh lệch quá lớn.

Ai có thể nghĩ tới mới chỉ ngắn ngủi mười ngày, người này liền biến thành người khác, một chút nghèo khổ cũng nhìn không ra?

Xem ra hắn quả nhiên đã sống những ngày tốt lành.

Trong lòng Hồ thị còn có chút ghen tỵ.

Ngày đó khi Đinh Kim Thành trở về, bà ta không thấy Biển Nguyên Trí, lúc ấy liền hoảng hốt, còn tưởng rằng sau khi hắn đưa người từ nhà cũ Cố gia về, liền đem đi bán.

Đây không phải là mới ra miệng hổ lại vào hang sói sao? Nửa đêm Biển Mộ Lan còn không đến tìm mình sao?

Lúc ấy Hồ thị khóc lóc kêu Đinh Kim Thành mang hắn trở về, ai ngờ Đinh Kim Thành lại nói: "Mẹ không phải không thích hắn sao? Vậy con gửi hắn đến một gia đình muốn nhận nuôi hắn, không phải là vừa vặn?”

Hồ thị thiếu chút nữa nổi điên: "Ta không thích, nhưng có biện pháp gì? Nửa đêm chị hắn tới tìm ta đòi mạng ta làm sao?”

“Nương, Mộ Lan chỉ không muốn Nguyên Trí chịu khổ mà thôi. Nương ngẫm lại, có phải nàng chỉ nói dẫn hắn rời khỏi Cố gia là được hay không?”

Hồ thị kỳ thật không dám hồi tưởng lại tình huống lúc đó, vẫn là Đinh phụ gật đầu, xác định Biển Mộ Lan đúng là nói như vậy.

Nhưng Hồ thị vẫn sợ a, Đinh Kim Thành khuyên bà ta: "Người nhà kia rất tốt, gia cảnh giàu có, Nguyên Trí đi qua ăn mặc không lo, so với ở nhà chúng ta còn tốt hơn nhiều. Mộ Lan biết, chẳng những sẽ không trách chúng ta, còn có thể cảm tạ chúng ta.”

Hồ thị tin tưởng, tuy rằng ngẫm lại rất có đạo lý, nhưng buổi tối hôm đó vẫn không dám ngủ, đội quầng thâm chờ cả đêm, không gặp lại Biển Mộ Lan cùng Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nằm trên giường ngủ cả ngày lẫn đêm.

Chờ ngày hôm sau lúc thức dậy mới nghe nói nhà cũ Cố gia xảy ra chuyện, bị ma ám, Cổ Mai Tử kia cũng bị người ta đập đầu rơi xuống nước giống Dương thị lúc trước.

Bà ta cảm thấy là Biển Mộ Lan trả thù nhà cũ Cố gia, trong lòng còn có chút vui vẻ, thầm mắng nàng ta đáng đời, bắt đầu vui vẻ xem trò cười.

Nhưng nhà cũ Cố gia vẫn luôn xảy ra chuyện, ngắn ngủi mười ngày, lại đến mức tự giết lẫn nhau gãy tay gãy chân.

Hồ thị cũng có chút sợ hãi, bà ta cảm thấy Mộ Lan hình như có chút tàn nhẫn, còn đặc biệt thù hận. Sợ nàng ta thu thập xong nhà cũ Cố gia, quay đầu lại nhớ tới mình làm sai chuyện gì, lại tới tìm mình.

Bởi vậy Hồ thị ở nhà lập bài vị cho Biển Mộ Lan, đốt không ít tiền giấy.

Xong vẫn bất an trong lòng, nửa đêm lại mơ thấy cả nhà Mộ Lan. Bà ta giật mình một cái, ngày hôm sau liền chạy đến nhà họ Biển, muốn quét dọn nhà cửa cho nhà họ Biển, để cho Biển Mộ Lan không có việc gì thì ở nhà mẹ đẻ, đừng làm cho bọn họ sợ hãi.

Không nghĩ tới, ở chỗ này lại nhìn thấy Biển Nguyên Trí. Thoạt nhìn cuộc sống rất tốt.

Tầm mắt phức tạp của Hồ thị từ trên người hắn dời đi, lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Đông.

Lập tức sửng sốt, có chút quen mặt.

"Cô nương, chúng ta có phải là... đã gặp nhau ở đâu?”

Cố Vân Đông cũng không thích Hồ thị, vốn không muốn nói chuyện với bà ta, không nghĩ tới Hồ thị lại tự mình nhớ tới: "Đúng rồi, ở trong cửa hàng Hưng Thịnh đúng không? Cô còn hỏi thăm Kim Thành nhà chúng tôi đúng không?”

Cố Vân Đông có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Hồ thị tuổi tác lớn, trí nhớ cũng không tệ lắm.

Hồ thị lại có chút ghen tị, rõ ràng là Kim Thành nhà bà ta quen biết nhà phú quý như vậy trước, không nghĩ tới cuối cùng nhặt tiện nghi cho Biển Nguyên Trí.

Cố Vân Đông khẽ gật đầu, cúi đầu nói với Biển Nguyên Trí: "Đi thôi."

“Dạ."

Dương thị cũng nắm lấy tay Biển Nguyên Trí, nói: "Không sợ, Đông Đông bảo vệ ngươi.”

Hồ thị sửng sốt, người này nói chuyện như thế nào cảm giác...

Hồ thị trơ mắt nhìn ba người bọn họ lên xe ngựa, lông mày lại hơi nhíu lại.

Cho đến khi xe ngựa của bọn họ càng đi càng xa biến mất không thấy, mới phục hồi tinh thần.

Bà ta sải bước đi về phía nhà thím Lý, hỏi thăm bà ấy: "Hắc, ngươi có biết người đi cùng Nguyên Trí là ai không?"

Thím Lý lắc đầu: "Ta nào biết." Bà ấy không muốn quan tâm tới Hồ thị, hơn nữa bà ấy cũng xác thực không biết, bà ấy chỉ cùng Nguyên Trí nói hai câu mà thôi.

Nữ hài tử kia nhìn có vẻ rất giàu có, người như bọn họ, nào dám nhìn nhiều.

Hồ thị thấy hỏi thăm không ra cái gì, có chút tức giận.

Lúc này bà ta cũng không quan tâm đến Biển gia nữa, xoay người chạy về nhà.

Nhìn thấy Đinh Kim Thành đang chặt củi ở đó, vội vàng kéo hắn lại đây, nghiêm túc hỏi hắn: "Con thành thật nói cho mẹ, người nhận nuôi Biển Nguyên Trí kia, rốt cuộc là ai?”

Đinh Kim Thành ngẩn ra, ánh mắt có chút lảng tránh: "Không phải đã nói sao? Chỉ là một người tốt bụng, nhìn Nguyên Trí đáng thương liền..."

"Con đừng lừa mẹ." Hồ thị vung mạnh tay hắn ra, giận dữ nói: "Mẹ hôm nay đã đụng phải, mẹ chẳng những đụng phải Biển Nguyên Trí, mẹ còn đụng phải, đụng phải..."

Nương tử Cố Đại Giang.

Đúng, nữ nhân nói chuyện như một đứa trẻ kia, chính là nương tử Cố Đại Giang.

Bà ta đương nhiên nhận ra Dương thị, chỉ là hôm nay nhìn thấy Dương thị cùng trước kia khác biệt quá lớn, chẳng những mập phú quý, sắc mặt cũng tốt hơn, cả người đều sạch sẽ, làm cho bà ta cũng không dám nhìn nhiều.

Cho đến khi bà ta nghe được Dương thị nói chuyện, mới mạnh mẽ đem hai người liên hệ cùng một chỗ.

Nhưng Hồ thị làm thế nào cũng không thể tin được, dọc theo đường đi bà ta vừa đi vừa khẳng định, đó chính là Dương thị không sai.

“Vậy nữ tử dắt Biển Nguyên Trí kia là ai?”

Đinh Kim Thành thấy mẹ hắn đã gặp người, cũng không giấu diếm nữa, mím môi nói: "Người nọ là biểu tỷ của Nguyên Trí.”

“Biểu tỷ?”

"Chính là nữ nhi của cậu cả Cố Đại Giang."

Xuy...

Hồ thị mở to hai mắt, nữ nhi của Cố Đại Giang? Con gái của Dương thị? Trách, trách không được Dương thị cũng ở đây.

Bà ta cau chặt mày, nữ nhi Cố Đại Giang trở về, hơn nữa thoạt nhìn còn phú quý.

"Nàng ta trở về huyện Giang Dụ chúng ta, lại không lộ diện, cũng không về thôn Cố gia, lại chỉ bảo con đem Biển Nguyên Trí ra?"

Đinh Kim Thành gật gật đầu: "Ừm, nàng ta biết Biển Nguyên Trí sống không tốt, nhà cũ Cố gia không muốn nuôi hắn, dứt khoát đem người mang đi.”

“Nàng ta không ở huyện Giang Dụ?”

Đinh Kim Thành vẫn gật đầu.

Hồ thị cúi đầu, lại suy nghĩ một lát, đột nhiên hung hăng vỗ một cái, bật cười.

Lập tức quay đầu bỏ đi.

Trong đầu Đinh Kim Thành nhanh chóng hiện lên một tia dự cảm không tốt, mạnh mẽ giữ chặt người: "Nương, nương làm gì vậy?"

“Làm gì? Ha ha ha ha ha, ta đi nhà cũ Cố gia." Hồ thị vui sướng khi người gặp họa mở miệng: "Bọn họ lừa ta một lượng bạc, bọn họ giày vò chúng ta, nhìn thấy không? Hiện tại cháu gái lớn của Cố gia có tiền đồ lớn, rõ ràng đã trở lại nhưng ngay cả cửa nhà cũng không đi vào, ha ha ha, không vui chết ta sao?"

"Nương..."

"Ai. Con đừng ngăn cản mẹ, nhà cũ Cố gia nếu biết, khẳng định sẽ hối hận chết đi. Ta phải đi nói cho bọn họ biết, cháu gái có tiền của bọn họ đã trở về, nhưng chỉ mang đi một Biển Nguyên Trí, cũng không nhìn bọn họ một cái, ha. Ta vừa nghĩ đến người Cố gia sau khi nghe được, vẻ mặt kia liền muốn cười.”

Hồ thị hưng phấn vô cùng, bà ta chính là người sợ thiên hạ không loạn, tránh khỏi tay Đinh Kim Thành muốn đi.

Bình Luận (0)
Comment