Chương 185: Con Không Hù Dọa Mẹ.
Nhưng Đinh Kim Thành nghe xong lời này của bà ta càng đổ mồ hôi lạnh, ôm lấy bà ta kéo người trở về.
"Nương, nương đừng đi."
Hắn chẳng những kéo Hồ thị về phòng, còn khóa cửa lại.
Hồ thị tức giận muốn chết, liều mạng véo tay hắn: "Sao con lại ngăn cản mẹ?”
"Nương." Đinh Kim Thành đặt bà ta lên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẹ muốn con cũng gãy tay gãy chân, vậy mẹ cứ đi.”
Hồ thị vốn còn muốn đánh hắn một trận liền dừng động tác, kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Ý gì?”
“Nương đã quên chuyện gần đây của Cố gia rồi sao?” Đinh Kim Thành hít sâu một hơi, đè thấp giọng xuống nói: "Con hoài nghi, chuyện của nhà cũ Cố gia chính là do đại nha đầu Cố gia kia làm.”
“Hả?” Hồ thị mở to hai mắt, bộ dáng không quá tin tưởng. "Chỉ mình nó? Một nha đầu trước kia ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, làm sao có thể?"
“Con không hù dọa mẹ." Đinh Kim Thành nói: "Trước kia nàng ta không dám lớn tiếng, nhưng bây giờ người ta dám. Đừng quên ngày đó ở cửa hàng Hưng Thịnh, ngoại trừ nàng ta còn có một người đàn ông nhìn rất có quyền thế ở cạnh. Cố gia đại nha đầu hiện tại có chỗ dựa vững chắc, đủ sức lực, lần trước gặp con, ánh mắt kia thâm trầm làm cho người ta đều sợ.”
Hồ thị ngẩn ra, hình như đúng là có một nam nhân đến.
Bà ta lại nghĩ đến hôm nay nhìn thấy Cố Vân Đông, ánh mắt kia, quả thật... hơi đáng sợ.
Bà ta chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng vẫn có chút khoa trương: "Nhưng, không phải là nhị phòng tam phòng Cố gia kia tự mình làm sao?"
"Cho nên con mới cảm thấy đáng sợ." Đinh Kim Thành vốn không nghĩ tới trên người bọn họ, nhưng lần trước khi hắn đi ngang qua thôn Cố gia, nhìn thấy A Cẩu, hắn liền cảm thấy kỳ quái, Biển Nguyên Trí đã đưa về, vì sao người lúc trước đi theo bên cạnh Cố Vân Đông còn xuất hiện?
Đợi đến khi nghe nói nhà cũ Cố gia xảy ra chuyện, hơn nữa rất thảm thiết, hắn liền nhịn không được rùng mình một cái, trong khoảng thời gian này ngay cả huyện thành cũng không dám đi.
"Nương, nương nghĩ xem, vì sao nhà cũ Cố gia sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, Nguyên Trí vừa đi liền xảy ra chuyện? Vì sao Cố Vân Đông kia sớm đem đón được Biển Nguyên Trí, lại còn ở huyện Giang Dụ chúng ta không đi? Vì sao không chỉ nhà cũ Cố gia xảy ra chuyện, ngay cả Cố tộc trưởng cũng biến thành bộ dáng kia? Những người này, đều có thù với Cố Đại Giang.”
Đinh Kim Thành nói xong nhịn không được nuốt nước miếng: "Con hoài nghi, lần này nha đầu Cố gia kia trở về chính là vì báo thù, khẳng định là Cố Đại Giang đã chết, có thể cái chết của hắn còn có liên quan tới nhà cũ Cố gia, cho nên lúc nàng ta có năng lực, liền tới tìm nhà cũ Cố gia gây chuyện. Nàng ta cùng nam nhân kia vừa nhìn đã biết rất lợi hại, nương, chúng ta ngàn vạn lần đừng chọc vào bọn họ, bằng không chúng ta cũng có kết quả không tốt.”
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy.
Hắn thậm chí hoài nghi chuyện cha mẹ hắn gặp quỷ cũng có quan hệ với nàng ta.
Hồ thị nghe được liền sửng sốt, hết lần này tới lần khác giọng Đinh Kim Thành rất u ám, làm cho người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Bà ta trừng mắt: "Vậy, vậy mẹ không nói?"
“Không được đi."
Hồ thị rất muốn chê cười nhà cũ Cố gia, nhưng vừa nghĩ đến thảm trạng của nhà cũ Cố gia, vẫn nên quên đi.
Vạn nhất người ta nhớ tới bọn họ đối với Biển Nguyên Trí và Biển Mộ Lan cũng không tốt, cũng gặp tai nạn thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông còn không biết Hồ thị thiếu chút nữa đã chạy đến thôn Cố gia tuyên bố cô đã trở lại, nhưng cho dù có đi cũng không sao cả.
Nhà cũ Cố gia đã như vậy, cho dù biết là cô làm thì thế nào?
Hiện giờ chuyện bên này xem như đã giải quyết không sai biệt lắm, nếu cha không ở chỗ này, Cố Vân Đông liền chuẩn bị trở về.
Cô cho chủ quán cơm Hưng Thịnh hơn mười cân đường trắng, nhờ hắn hỗ trợ lưu ý thôn Cố gia bên kia, nếu Cố Đại Giang hoặc là đại cô tiểu thúc trở về, phiền hắn chuyển lời một tiếng, nói cả nhà các cô đều an toàn, người ở phủ Tuyên Hòa bên kia.
Cố Vân Đông để lại cho hắn địa chỉ nhà Kha biểu cô ở phủ Tuyên Hòa, thứ nhất miễn cho nhà cũ Cố gia biết tin tức chạy đến thôn Vĩnh Phúc gây chuyện.
Thứ hai, người đi phủ thành nhiều, nhà Kha biểu cô cũng dễ tìm.
Vốn cô muốn đưa địa chỉ nhà Niếp Thông, dù sao Kha biểu cô hiện giờ cũng ở thôn Vĩnh Phúc, nếu bà ấy thích bên kia, Cố Vân Đông nghĩ bà ấy có thể tiếp tục lưu lại.
Nhưng Niếp Thông nhà cao cửa lớn, nếu phụ thân bọn họ tìm qua, không chắc có thể gặp Niếp Thông. Chi bằng lưu địa chỉ nhà Kha biểu cô, đến lúc đó phiền hàng xóm kế bên lưu ý một chút.
Chủ cửa hàng Hưng Thịnh rất thích đường trắng, hơn nữa quan hệ với Cố Đại Giang rất tốt, không nói hai lời liền đáp ứng.
Chuyện xử lý xong, Cố Vân Đông bắt đầu thu thập hành lý, thời gian cô ở bên này cũng không dài, đồ đạc ngược lại không nhiều lắm.
Nhưng mua cho Dương thị và Diêm Nguyên Trí không ít đồ chơi nhỏ, coi như là kỷ niệm.
Đang đóng gói hành lý, cửa phòng đã bị gõ.
Ngoài cửa vang lên giọng của A Miêu: "Cô nương, Thẩm cô nương tới rồi.”
Cố Vân Đông sửng sốt, mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy Thẩm thị đứng ở bên ngoài, mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, trên mặt còn có vài phần tiều tụy.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, ý cười khóe miệng nàng lại rất nhu hòa.
Cố Vân Đông nhìn thấy hành lý trên lưng nàng, có chút ngoài ý muốn: "Cô đây là..."
"Tôi đến đây để từ biệt với hai người."
Cố Vân Đông bảo nàng ấy vào, rót cho nàng ấy một ly nước: "Từ biệt? Cô đi đâu vậy? Cố gia bên kia chịu thả cô đi?”
Sáng sớm, bên ngoài còn có chút lạnh, Thẩm thị uống một ngụm nước nóng, mới cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Nàng ấy cười cười: "Không thả tôi đi thì sao?”
Cố Cương ngay cả nói cũng không nói nên lời, cả ngày trừng mắt chảy nước miếng. Vương thị ngược lại muốn giữ nàng làm trâu làm ngựa, hiện tại không có Cố Cương làm chỗ dựa, Vương thị góp sức muốn bắt nạt chết nàng, nhưng cũng phải xem nàng có đáp ứng hay không.
Về phần hai vợ chồng Vu thị, còn đang tìm cách hỏi thăm tung tích Cố Vạn Bảo khắp nơi.
Không phải lúc trước Vu thị sợ nàng quấn lấy Cố Vạn Bảo, mới dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu như vậy đưa nàng đến trên giường Cố Cương sao?
Hiện tại, nàng liền để cho nàng ta nếm thử tư vị ngay cả nhi tử cũng không có.
Thẩm thị trong lòng thống khoái, tươi cười cũng sảng khoái hơn vài phần: "Lúc trước Cố Cương muốn nạp tôi làm thiếp, tôi nói dối hộ tịch bị mất, kỳ thật vẫn luôn bị tôi giấu đi. Cố Cương muốn đi nha môn mua lại hộ tịch cho tôi thì bị tôi nghĩ biện pháp kéo dài đến bây giờ, tuy rằng bên ngoài tôi là thiếp của hắn, nhưng tôi vẫn là lương dân, cho dù tôi chạy trốn, bọn họ cũng không thể làm gì tôi.”
Tuy rằng lưu dân trở về nhà đã một thời gian, nhưng bởi vì hai thôn Cố Gia sáp nhập, rất nhiều hộ tịch còn chưa rõ ràng, cho nên nàng không tính là trường hợp đặc biệt.
Cố Vân Đông bội phục nàng ấy: "Vậy cô định đi đâu? "
"Đi về nhà." Thẩm thị thở dài một hơi.
"Tôi nhớ cô từng nói nhà cô ở một trấn bên kia huyện Phùng đúng không? Huyện Phùng cách nơi này cũng không gần.”
Thậm chí có thể nói là có chút xa, ra khỏi huyện Giang Dụ sau đó còn phải đi qua phủ Vĩnh Ninh.
"Bằng không, cô đợi thêm một ngày nữa, chúng tôi đưa cô một đoạn đường, dù sao chúng tôi cũng phải đi qua bên kia."