Chương 186: Cầu Xin Cô Nương Một Chuyện.
Thẩm thị sửng sốt, lập tức rũ mắt suy nghĩ một chút.
Thành thật mà nói, nàng ấy đi một mình, thực sự có một chút lo lắng.
Vốn nàng ấy định từ biệt Cố Vân Đông rồi đi tìm một thương đội, xem có thể đi nhờ hay không.
Nếu là cùng Cố Vân Đông đi, vậy thật sự là không thể tốt hơn.
Bởi vậy nàng ấy gật đầu đáp ứng.
"Cám ơn."
"Vậy tôi dẫn cô đến phòng nghỉ ngơi, sáng sớm mai xuất phát."
"Ừm."
Cố Vân Đông đưa nàng ấy đi phòng cách vách, gian phòng kia còn trống, chỉ là cần sửa sang lại một chút.
Thẩm thị tự làm, Cố Vân Đông liền đi ra ngoài.
Không nghĩ tới vừa ra khỏi sân, đã thấy bốn người A Miêu đang ngươi đẩy ta, ta nhường ngươi đi tới chỗ cô.
Cố Vân Đông dừng bước, liếc bọn họ một cái, bốn người lập tức thẳng lưng.
Chỉ là bộ dáng muốn nói lại thôi kia, là người đều có thể nhìn ra.
Cố Vân Đông vào nhà chính, mới nói: "Các ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Bốn người vội vàng đi vào, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một lúc lâu sau A Miêu làm lão đại mới mở miệng: "Cái kia, cô nương, chúng ta muốn cầu xin cô nương một chuyện.”
“Cầu ta một chuyện?” Cố Vân Đông kinh ngạc, sao lại nghe như rất nghiêm trọng.
Cô không khỏi ngồi thẳng người: "Các ngươi nói đi.”
“Cô nương có thể mang chúng ta về phủ Tuyên Hòa cùng hay không?”
Cố Vân Đông không khỏi ngạc nhiên, buột miệng nói: "Thiệu đại ca không nói muốn dẫn các ngươi đi?”
Thiệu...đại ca?
Thiệu Thanh Viễn vừa bước vào cửa nghe vậy chợt dừng bước.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cô ấy gọi mình là Thiệu đại ca?
Tại sao nó lại dễ nghe như vậy?
Thiệu Thanh Viễn không khỏi nhếch môi, rất cố gắng mới khống chế được chính mình không cười ra tiếng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, sải bước bước vào nhà chính.
Cố Vân Đông quay đầu nhìn thấy hắn, có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt xuân phong của hắn, gặp phải chuyện tốt gì sao? Sao lại vui vẻ như vậy?
Thiệu Thanh Viễn yên lặng đi đến ghế một bên ngồi xuống, bưng chén trà im lặng uống: "Hai người tiếp tục nói chuyện." Coi như hắn không tồn tại.
Có thể tiếp tục gọi Thiệu đại ca không.
Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó, đang nói tới hắn đấy, hắn lại ở đây, làm sao tiếp tục trò chuyện vậy?
Nhưng A Miêu hiển nhiên vẫn có thể tiếp tục, hắn nói: "Thiệu công tử nói, chúng ta đi hay ở, cô nương định đoạt.”
Thiệu Thanh Viễn ở một bên hơi gật đầu.
Cố Vân Đông: "..." Người không phải là anh mang từ phủ thành đến sao?
Đã sai sử bọn họ nhiều ngày như vậy, ngươi còn chưa quyết định có nên mang bọn họ đi hay không?
Cố Vân Đông nhịn không được vuốt trán, chỉ ra bên ngoài nói: "Đi thu thập đồ đạc, nên mua cái gì cứ mua, cần bạc hỏi Thiệu Thanh Viễn lấy."
“Được rồi." Bốn người lập tức cao hứng, nhảy nhót ra cửa.
Thiệu Thanh Viễn có chút thất vọng, sao lại gọi tên hắn vậy?
A Miêu rất nhanh lại thò nửa cái đầu vào: "Thiệu công tử, chúng ta..."
Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể đứng dậy, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.
Cố Vân Đông thấy bóng lưng hắn, nghi hoặc, sao lại cảm thấy hắn có chút mất mát? Chẳng lẽ hắn không hy vọng mang theo bốn người A Miêu?
Không phải chứ, hắn không phải nói mấy người A Miêu rất thông minh, sau này bồi dưỡng tốt sẽ là trợ thủ đắc lực của bọn họ sao?
Hơn nữa đã cùng nhau làm chuyện xấu, không tiện bỏ lại người ta.
Cố Vân Đông lắc đầu, trở về phòng tiếp tục thu thập.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người đem đồ đạc chất lên hai chiếc xe, trả phòng, xuất phát đến cửa thành.
Biển Nguyên Trí ngồi ở trong xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cao hứng.
Hắn sắp được gặp mấy người A Thư, tuy rằng còn chưa tìm được cha mẹ, nhưng biểu tỷ nói đúng, chỉ cần sống tốt, khẳng định có thể nhìn thấy.
Thẩm thị cũng ngồi trên xe ngựa, mắt thấy nơi làm cho nàng trải qua một đoạn thống khổ này đã càng ngày càng xa, tâm tình, cũng bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Đáng tiếc, lúc này thôn Cố Gia lại một chút cũng không bình tĩnh.
Vương thị sau khi phát hiện không thấy Thẩm thị đâu, liền bắt đầu la hét khắp nơi, nói nàng ấy cùng người khác bỏ trốn, muốn tìm người trở về đánh chết dìm xuống sông.
Đáng tiếc, lúc này Cố Cương đã không còn là thôn trưởng, nhiều lắm chỉ xem như là cố gia trưởng hữu danh vô thực mà thôi. Chỉ sợ không lâu nữa, ngay cả tộc trưởng cũng không xứng đáng.
Thôn trưởng mới nhậm chức của thôn Cố Gia đối với lời nói của Vương thị không có nửa điểm phản ứng. Thậm chí nghe được người ở cách vách Cố gia nói là Vương thị tra tấn làm Thẩm thị phải chạy đi, vì thế hung hăng khiển trách Vương thị một trận.
Vương thị lúc này mới ý thức được, hiện tại nhà bọn họ thật sự đã không còn địa vị gì đáng nói ở trong thôn, ai cũng có thể giẫm lên một cước.
Bà ta hận muốn chết, nhưng trách ai?
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, đều là Cố Cương già mà không nên nết, một bó tuổi rồi còn náo loạn muốn nạp thiếp.
Bởi vậy lúc chăm sóc Cố Cương cũng trở nên cực kỳ không có kiên nhẫn, hùng hùng hổ hổ không nói còn thường xuyên bỏ đói ông ta, không bao lâu người đã gầy thành da bọc xương, một chút tinh thần cũng không có.
Nhi tử con dâu lại càng không quan tâm đến ông ta, bọn họ tìm Cố Vạn Bảo nên không có thời gian, huống chi một người một chút tác dụng cũng không có như vậy.
Hết lần này tới lần khác, sức sống của Cố Cương còn rất ngoan cường, không chết được, cũng chỉ có thể chịu tội.
Nhà cũ Cố gia cách bọn họ không xa cũng không dễ chịu, hai huynh đệ Cố Đại Hà một người gãy tay một người gãy chân, hiện giờ cái gì cũng không làm được, mỗi ngày nằm ở trên giường muốn người hầu hạ.
Đối với hai đại nam nhân bọn họ mà nói, bộ dạng này cùng phế vật có gì khác nhau?
Hai người ngay từ đầu còn có thể mắng nhau, sau đó không còn khí lực, chỉ nằm ở trên giường ngẩn người, tinh thần đặc biệt sa sút.
Thỉnh thoảng tính tình nổi lên liền mắng con nhà mình, mắng xong đứa nhỏ lại mắng nương tử, mắng xong nương tử bắt đầu mắng cha mẹ.
Giày vò người trong nhà người ngã ngựa đổ không nói, còn phá hủy không ít đồ đạc.
Vốn cũng bởi vì trị thương cho bọn họ mà đã tốn gần như hết bạc, hiện giờ tuyết lạnh còn thêm sương, nghèo vô cùng.
Hài tử hai phòng lúc trước có thể lười biếng liền lười biếng, hiện tại không thể không làm việc, tuổi còn nhỏ cũng phải đi cắt cỏ heo nhặt củi, mỗi ngày trở về nhìn ngón tay sưng lên khóc đến nước mắt lưng tròng.
Lúc này bọn chúng mới biết trước kia mấy chị em Cố Vân Đông sống như thế nào, có hối hận cũng có phẫn hận.
Vì sao chị em Cố Vân Đông không trở về? Nếu họ ở đây, chúng có thể nghỉ ngơi để họ làm những công việc này.
Cổ Mai Tử mỗi ngày mệt mỏi không thẳng nổi thắt lưng, trước kia nàng ta là người lười nhất trong mấy chị em dâu, hiện giờ lại mỗi ngày đều ngủ không tỉnh ăn không đủ no.
Ban ngày phải giặt giũ nấu cơm còn phải xuống ruộng, nửa đêm còn phải chiếu cố Đại Hà, có đôi khi Cố Đại Hà nổi nóng sẽ đánh nàng ta.
Trách nàng ta không nên đem bán hài tử tam phòng, liên lụy mình thành phế nhân.
Cổ Mai Tử một câu cũng không dám phản bác, nàng ta trở về nhà mẹ đẻ, nhưng người nhà mẹ đẻ nói như thế nào?
"Mai, ngươi bây giờ thanh danh cũng hỏng rồi. Người trong thôn chúng ta đều biết ngươi hại đại tẩu ngươi, còn chém gãy chân tam thúc ngươi, hiện tại đã liên lụy đến hôn sự của cháu gái ngươi. Nếu ngươi lại bị hưu, Cổ gia chúng ta coi như không có nữ nhi như ngươi.”