Chương 187: Cháu Gái Lớn Cố Gia Đã Trở Lại.
Cổ Mai Tử chỉ có thể tiếp tục ở lại Cố gia, bị Triệu thị sai khiến xoay quanh, đầu bị Cố Đại Hà mắng cũng không ngẩng lên được.
Nhưng một mấy đứa con trai và con gái cũng không hiểu nàng ta, đêm tất cả tội lỗi đổ lên đầu nàng ta.
Thường thị vẫn ngơ ngác, nàng ta hiện tại hoàn toàn không ra ngoài, ngay cả phòng cũng rất ít đi ra. Nàng ta chẳng những không cách nào chiếu cố Cố Đại Hồ, thậm chí còn cần nữ nhi chiếu cố.
Triệu thị tức giận muốn chết, cố ý bỏ đói nàng ta mấy bữa. Thường thị đói đến không chịu nổi ngược lại đi ra, nhưng nàng ta trực tiếp đi đập cửa phòng chính tìm đồ ăn, thiếu chút nữa cùng Triệu thị đánh nhau.
Triệu thị quả thực muốn ngất đi, bà ta cũng bận rộn, Thường thị không cách nào chiếu cố Cố Đại Hồ, bà ta chỉ có thể tự mình làm.
Trong nhà trong ngoài lại có nhiều chuyện, bà ta lớn tuổi còn phải tự mình làm.
Cố Truyền Tông cũng như thế, vốn ông ta đã không cần xuống đất nữa.
Trước khi chạy nạn ông ta có bốn đứa con trai, mặc dù Cố Đại Giang làm sổ sách trong huyện thành, Cố Đại Hà Cố Đại Hồ sẽ thỉnh thoảng lười biếng, nhưng ông ta còn có một lão tứ cần cù.
Sau khi chạy nạn trở về thỉnh thoảng vẫn phải xuống ruộng làm việc, nhưng cũng có hai đứa con trai, vì có thu hoạch tốt, hai người cũng phải làm.
Nhưng bây giờ, nhị phòng tam phòng không có một lao động tráng kiện nào. Cố Phát Nhi tuy tuổi không nhỏ, nhưng trước kia hắn ỷ vào mình là cháu trai trưởng được sủng ái, cho dù là một hài tử nông thôn cũng an nhàn sung sướng, hiện giờ tay không thể xách vai không thể gánh, loại thời tiết này nửa canh giờ hắn cũng chịu không nổi.
Trong nhà cũ Cố gia người có thể làm việc cũng chỉ có một mình Cố truyền tông.
Bây giờ mỗi ngày ông ta đều đi sớm về khuya, mệt mỏi đến mức về nhà liền kê đầu đi ngủ.
Vốn còn tưởng rằng già rồi, có nhiều con trai như vậy, luôn có thể hưởng phúc, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, ông ta còn phải nuôi người hai phòng.
Hiện giờ trong lòng Cố Truyền Tông rất hối hận, nếu sớm biết, lúc chạy nạn ông ta sống chết cũng phải ngăn cản lão tứ, không cho hắn rời khỏi đội ngũ đi tìm bốn mẹ con Cố Vân Đông, như vậy tốt xấu gì cũng có tiểu nhi tử có thể hiếu thuận ông ta.
Ông ta chậm rãi thở dài một hơi, cõng cuốc đi về nhà.
Ai ngờ bên tai đột nhiên truyền đến cái tên quen thuộc.
"Đúng, chính là con gái lớn của Cố Đại Giang, nhưng phú quý rồi."
Cố Truyền Tông sửng sốt, Cố Đại Giang? Con gái lớn?
Ông ta ngẩng đầu có chút mờ mịt lên, quay đầu nhìn thấy Hồ thị đang nói chuyện phiếm với người ta dưới tàng cây cách đó không xa.
Rõ ràng hai chân cảm giác không nhấc lên được, nhưng vẫn chết lặng đi về phía bên kia.
Hồ thị đưa lưng về phía ông ta, giọng cũng không nhỏ: "Chỉ có Cố Vân Đông kia, ta tận mắt nhìn thấy, nàng ta đã trở lại, bên người còn có người mẹ ngốc kia. Biết vì sao chúng ta nhất định phải mang Biển Nguyên Trí kia đi không? Chính là Cố Vân Đông kia nhờ chúng ta. Hiện tại a, Biển Nguyên Trí kia cũng đi theo hưởng phúc."
Bên cạnh có người không tin: "Cháu gái lớn Cố gia kia trước kia lá gan rất nhỏ, ngươi lại nói như hai người khác nhau, ngươi xác định không nhìn lầm?”
“Ta sao có thể nhìn lầm?” Hồ thị có chút kích động phản bác: "Ngày đó ta còn nhìn thấy nàng ta mang theo Biển Nguyên Trí đi Biển gia, đem đi không ít đồ đạc trong nhà. Con người trở nên hoàn toàn khác nhau, nàng ta gả cho một người có tiền, quần áo kia, ăn mặc rất phú quý, còn mang theo dây chuyền vàng, trên đầu có trâm bạc, trên cổ tay đeo vòng ngọc, còn ngồi xe ngựa, bên người còn mang theo bốn năm nha hoàn.”
"Ào" mọi người một trận xôn xao, giàu có như vậy sao?
Hồ thị "Hừ" một tiếng: "Còn có nương tử Cố Đại Giang, chậc chậc, lên xe ngựa còn có nha hoàn đỡ, ăn cái gì cũng có người đút. Dù sao cũng có người hầu hạ.”
Hồ thị càng nói càng hưng phấn: "Biển Nguyên Trí cũng mặc quần áo mới, mấy ngày người đã mập một vòng, sắc mặt cũng tốt hơn. Ăn xong còn có nha hoàn lau miệng cho hắn, uống một muôi canh cũng thổi nguội cho hắn, muốn mua cái gì liền mua cái đó, chỉ có kẹo hồ lô kia, mua một chuỗi cũng có thể ném một chuỗi.”
Lời này của bà ta nói ra, ngay cả tiểu hài tử ở một bên cũng tới, mở to hai mắt trong suốt nuốt nước miếng.
"Hắn làm gì phải ném một chuỗi, có thể cho ta."
Hồ thị liếc nhìn đứa nhỏ đang nói chuyện một cái: "Cho ngươi? Ngươi đã bao giờ cho hắn một hạt ngô khi hắn đói chưa? Nghĩ rất đẹp.”
Mọi người hâm mộ vô cùng, sớm biết Biển Nguyên Trí có tạo hóa như vậy, lúc trước đối với hắn tốt một chút.
Trong đám người có một gia đình ngược lại giật mình, nhớ tới mấy ngày trước đột nhiên có một túi gạo hoa trắng xuất hiện trong phòng, tim đập thình thịch.
Bọn họ chính là người cho Biển Nguyên Trí một bữa cơm khi hắn bị ném đến cửa nhà cũ Cố gia, lúc đó hắn đã sắp chết cóng.
Nói như vậy, đây là quà cảm tạ cho bọn hắn sao?
Nhưng Cố lão đầu đứng ở phía sau đám người lại càng nghe càng kinh hãi, càng nghe con ngươi càng trở nên càng sáng.
Thân thể vốn cảm giác một chút khí lực cũng không có, đột nhiên bộc phát ra sức lực thật lớn, một phen đẩy người chắn ở phía trước ra, hai ba bước đứng ở trước mặt Hồ thị, trừng mắt hỏi: "Ngươi nói thật? Tất cả những gì ngươi nói là sự thật sao?”
Hồ thị hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã xuống từ tảng đá đang đứng.
Bà ta ổn định lại mới thấy rõ vẻ mặt tang thương của Cố lão đầu, âm thầm bĩu môi, cười nói: "Đương nhiên là thật, ta lừa gạt mọi người làm gì?"
“Vậy tại sao nó không trở lại? Nó có tiền tại sao không về nhà?”
Hồ thị cười to một tiếng: "Ông nói vì cái gì? Sợ Cố gia các ngươi giống như côn trùng hút máu bám lấy nàng ta chứ sao? Tôi nói Cố lão đầu, ông không phải không biết một nhà Cố Đại Giang trước kia đã sống thế nào, các người trước kia bắt nạt bọn họ như vậy, chẳng lẽ còn nghĩ bọn họ trở về hiếu thuận ông? Ông nghĩ người ta ngu ngốc sao? Tôi nói cho ông biết, nàng ta rất khôn khéo, lặng yên mang đi một Biển Nguyên Trí, ngay cả đến thăm các người cũng ghét bỏ.”
“Nhưng nó là người Cố gia chúng ta, nó là cháu gái tôi, nó có tiền, sao có thể mặc kệ chúng tôi?” Cố lão đầu tức giận đến nói chuyện hổn hển, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có lẻ khó có thể tiếp nhận sự thật như vậy.
Nhà cũ Cố gia bọn họ đã biến thành như vậy, nếu nha đầu Cố Vân Đông kia thật sự có tiền, sao ông ta còn cần làm việc vất vả như vậy? Lão nhị lão tam cũng có thể đi y quán tốt trị bệnh, bọn họ cũng có thể ở trong nhà lớn, bên người có người hầu hạ.
Hồ thị cười nhạo: "Ông thật biết nghĩ, cháu gái ông cũng đã lập gia đình, người có tiền chính là nam nhân kia, hắn dựa vào cái gì mà quan tâm ông?”
“Tôi, vậy Cố Đại Giang đâu? Cố Vân Thư đâu? Con trai tôi, cháu trai tôi, nếu chúng không quan tâm tôi là bất hiếu."
Hồ thị cười càng vui vẻ: "Tôi chỉ nhìn thấy nương tử Cố Đại Giang, về phần Cố Đại Giang cùng Cố Vân Thư tôi không gặp. Hai người này không phải đã không còn chứ? Ông nghĩ đi, nếu bọn họ còn sống, Cố Vân Đông còn không mang theo bọn họ đến sao? Nàng ta ra ngoài ngay cả Dương thị cũng mang theo bên người, nghĩ cũng biết là trong nhà không có người khác có thể chiếu cố mẹ mình.”
Mọi người vừa nghe, không phải chính là như vậy sao?
Dương thị là một kẻ ngốc, mang theo ra ngoài rất nhiều phiền toái, nếu Cố Đại Giang ở đây, khẳng định để trong nhà cho Cố Đại Giang chiếu cố.
Nếu Cố Vân Thư ở đây, vậy Cố Vân Đông ra ngoài mang theo một kẻ ngốc còn không bằng mang theo hắn. Nhất định là không có thân nhân quen thuộc của Dương thị ở bên người, nữ nhi kia của nàng ta lo lắng.