Chương 190: Bạc An Ủi.
Thiệu Thanh Viễn vẫn ôm chặt lấy cô như trước, mang theo cô cưỡi ngựa trở về.
Bọn họ đã chạy ra một đoạn đường rất dài, mấy người Dương thị chắc sẽ sợ hãi, lo lắng muốn chết.
Thiệu Thanh Viễn nghĩ vết thương trên tay cô cần phải xử lý thật tốt, không khỏi tăng nhanh tốc độ.
Nhưng mà chờ bọn họ nhìn thấy chỗ xe ngựa phía xa, sắc mặt lại đồng thời trầm xuống.
Bốn người A Miêu hoặc là ôm bụng hoặc che tay chân ngã trên mặt đất thống khổ rên rỉ, Thẩm Tư Điềm thì che chở Dương thị cùng Biển Nguyên Trí đứng ở bên cạnh xe ngựa, đề phòng nhìn người đối diện.
Trước mặt bọn họ có bảy người, một người nam nhân trung niên ăn mặc phú quý thoạt nhìn là chủ nhân, một nam hài hơn mười tuổi, có hai người cao lớn hẳn là hộ vệ, còn có hai xa phu, một nha hoàn, phía sau bọn họ cũng có hai chiếc xe ngựa.
Nhóm người này, chính là người lúc ấy lướt qua bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn đuổi ngựa lên, bốn người A Miêu nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên, cũng bất chấp đau đớn trên người, đứng lên lảo đảo chạy tới: "Công tử, cô nương, chính là hắn, chính là tiểu tử kia thổi một mũi tên vào mông Cuồng Phong, Cuồng Phong mới đột nhiên phát cuồng chạy đi. Chúng ta muốn ngăn cản bọn họ, nhưng đánh không lại..."
Hắn chỉ vào cậu bé hơn mười tuổi kia, tầm mắt sắc bén của Thiệu Thanh Viễn bắn mạnh về phía nó.
Đứa nhỏ kia chống lại ánh mắt của hắn, còn có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh nghĩ đến hai hộ vệ bên mình, vừa rồi bốn người muốn ngăn cản bọn họ không phải đã bị đánh đến mông chảy nước tiểu, hắn có cái gì phải sợ.
Bởi vậy cậu bé nâng cằm hừ lạnh một tiếng: "Là ta thì thế nào?" Trong tay hắn còn xoay một ống thổi tên nho nhỏ đang chơi: "Ta chính là muốn thử xem con ngựa kia có phải là ngựa tốt hay không mà thôi, ta nghe nói ngựa có linh tính cho dù có dao chém lên người, cũng sẽ lo lắng cho chủ nhân trên lưng mà chịu đựng đau đớn, xem ra con ngựa kia của các ngươi không được a, ta... á.”
Hắn còn chưa nói hết, đầu đã bị đánh mạnh một cái. Hắn ngước mắt trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên: "Cha, cha đánh con làm cái gì?”
Nam nhân lại không nhìn hắn, chỉ chắp tay với Thiệu Thanh Viễn, cười nói: "Thật sự xin lỗi, là ta không dạy tốt khuyển tử, làm vị cô nương này bị kinh hãi. Cũng may cô nương bình an vô sự, đây là hai mươi lượng bạc, coi như là an ủi cô nương.”
Ông ta lấy ra một tờ ngân phiếu và đưa nó về phía trước.
Thiệu Thanh Viễn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ khom người vào xe ngựa, lấy ra một rương thuốc, lập tức cúi đầu cẩn thận xử lý vết thương trong lòng bàn tay cho Cố Vân Đông.
Mấy người Dương thị kinh ngạc hét lên một tiếng, vội vàng chạy lên: "Đông Đông, con chảy máu?”
Dương thị đau lòng, cúi đầu thổi cho cô, nước mắt đã muốn rơi xuống.
Cố Vân Đông chỉ có thể an ủi bà: "Không có việc gì, không đau."
Người đàn ông kia vươn tay ra cũng có chút xấu hổ, đợi hắn nhìn thấy lòng bàn tay Cố Vân Đông, đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng rút ra thêm một tấm ngân phiếu: "Đây là năm mươi lượng, mong hai vị nhận lấy.”
Thiệu Thanh Viễn vẫn cúi đầu như trước, đã dùng băng gạc quấn lấy từng tầng từng tầng vào tay cô.
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, có phải túi quá dày hay không?
Tiểu hài tử kia thấy bọn họ hết lần này đến lần khác xem nhẹ bọn họ, rốt cuộc nhịn không được: "Này, cha ta đang nói chuyện với các ngươi, có nghe thấy không?”
Thiệu Thanh Viễn nhìn viết thương được băng bó xong, lúc này mới buông tay ra, đi về phía tiểu hài tử kia.
Trong đó một hộ vệ theo bản năng cảm giác được có nguy hiểm, đưa tay chắn ở phía trước tiểu hài tử kia.
Đứa nhỏ bị ngăn ở phía trước lại có chút không muốn, làm như hắn sợ bọn họ vậy.
Hắn đẩy hộ vệ ra, nâng cằm lên cao, có chút khinh bỉ nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Sao nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh ta sao? A Hải A Phong nhà chúng ta chính là cao thủ, ngươi nhìn bốn nô tài nhà các ngươi, vừa rồi muốn động thủ đã bị đánh đến khóc cha gọi mẹ, đừng nói nhiều mất mặt.”
Bốn người A Miêu tức giận phát run, nhưng hắn nói là sự thật, bọn họ trói thành một đoàn cũng không đủ hai hộ vệ kia đánh.
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu nhìn tiểu hài tử một cái, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay hắn, mạnh mẽ kéo đi sang bên cạnh.
"A..." Đứa nhỏ hoảng sợ, thét chói tai ra tiếng.
Vị hộ vệ đứng bên cạnh hắn tên là A Hải sắc mặt đột biến, giơ tay lên muốn đánh về phía Thiệu Thanh Viễn.
"Ẩn" một tiếng, một mũi tên đột nhiên bắn tới, A Hải theo bản năng né sang bên cạnh, mũi tên lướt qua bả vai hắn mang theo một chuỗi tơ máu, cuối cùng nặng nề đóng đinh trên mặt đất.
A Hải khiếp sợ ngước mắt nhìn lại, đã thấy Cố Vân Đông vừa rồi bọn họ vẫn xem nhẹ đang ngồi ở trên càng xe, trong tay cầm một chiếc nỏ tinh xảo, híp mắt nhắm về phía hắn.
Cố Vân Đông lại hơi lắc lắc tay, đều trách Thiệu Thanh Viễn, quấn tay cô như bánh chưng, độ linh hoạt giảm đi rất nhiều, thiếu chút nữa đã bắn lệch.
Cô nhìn về phía A Hải, cười tủm tỉm: "Đừng nhúc nhích nha.”
A Hải cũng dừng lại trong nháy mắt, Thiệu Thanh Viễn bên kia lại một phen quăng đứa nhỏ trong tay lên con ngựa bên cạnh, lập tức hung hăng quất một roi lên mông ngựa.
Con ngựa kia gào thét một tiếng, đau đớn giương vó chạy về phía trước.
"A... Cứu mạng, cha, cứu con.”
Người nam nhân trung niên bị biến cố bất thình lình này dọa sợ ngây người, lúc này chợt phục hồi lại tinh thần: "Còn không mau đi cứu thiếu gia?”
A Phong đứng bên cạnh ông ta vội vàng nhảy lên một con ngựa khác, nhanh như chớp đuổi theo.
Bốn người A Miêu mắt như sao nhìn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, làm sao lại cảm giác bọn họ thật đẹp trai, thật ăn ý, thật muốn thét chói tai.
Vị nam nhân trung niên kia tức giận không nhẹ, ngón tay run rẩy chỉ vào Thiệu Thanh Viễn: "Ngươi, các ngươi..." Sắc mặt hắn cũng đỏ lên, đột nhiên kêu lên: "A Hải.”
A Hải nhanh chóng ra tay với Thiệu Thanh Viễn, hắn là hộ vệ chuyên nghiệp, Thiệu Thanh Viễn tuy rằng cũng có thân thủ, nhưng hơn phân nửa công phu đều học được ở trên núi khi cùng các loại con mồi chiến đấu mà ra, còn có tiêu sư trong tiêu cục dạy cho hắn.
Bởi vậy ngay từ đầu Thiệu Thanh Viễn mơ hồ bị vây ở thế hạ phong, nhưng chờ sau khi hắn thuần thục, vị A Hải kia liền có chút cố hết sức.
Hơn nữa lúc trước hắn còn bị thương, mặc dù là ngoại thương, nhưng khí thế đã yếu đi.
Người đàn ông trung niên thấy thế có chút thở hổn hển, bảo hai xa phu cũng tiến lên hỗ trợ.
Lần này cũng không cần Cố Vân Đông nói chuyện, bốn người A Miêu chậm rãi khôi phục lại bắt đầu xông lên đánh nhau với hai xa phu.
Bọn họ đánh không lại hộ vệ, chẳng lẽ bốn người còn không đối phó được hai xa phu?
Bọn họ cũng lăn lộn qua các phố phường tranh đoạt địa bàn, ai còn không biết đánh nhau?
Ngược lại một nha hoàn duy nhất ở hiện trường có chút thông minh, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mấy người Dương thị đứng cách đó không xa xem náo nhiệt, liền muốn lặng lẽ tiến tới bên kia.
Nhưng nàng ta mới vừa động một bước, nỏ tiễn của Cố Vân Đông liền nhắm ngay vào nàng ta, nhướng mày cười: "Ngươi lại đây nha.”
Nha hoàn kia trong nháy mắt giật mình một cái, hai tay run rẩy, vội vàng cúi đầu làm như mình không tồn tại.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng có chút trắng bệch, trong lòng hối hận không thôi, vừa rồi nên thừa dịp hai người này chưa trở về mà nhanh chóng đi.
"A..." Rốt cuộc con dao trong tay A Hải bị Thiệu Thanh Viễn đánh trúng, người cũng bị đạp văng ra ngoài.
Bên kia A Cẩu thấy thế, lập tức nhào tới, cầm lấy dây thừng hai ba cái liền trói chặt chẽ, còn nhịn không được đánh đầu hắn một cái: "Ngươi còn đá bụng ta.”