Chương 191: Thiếp họ Cố.
Sắc mặt người đàn ông trung niên tái mét, trừng mắt nhìn hai người Thiệu Thanh Viễn nói: "Các ngươi, các ngươi biết ta là ai không?"
“Vậy ông có biết chúng ta là ai không?" Cố Vân Đông từ trên xe nhảy xuống, bộ dạng ta đây.
Anh biết tôi là ai không? Ai mà không biết nói câu đó?
Người đàn ông trung niên sửng sốt, cẩn thận nhìn hai người Cố Vân Đông, nhìn quần áo rất bình thường, cũng không giống người có quyền có thế.
Nhưng khí thế của hai người này lại làm cho người ta cảm thấy không thể khinh thường.
Khí thế đầy đủ như vậy, chẳng lẽ chỗ dựa cũng rất lợi hại?
Người đàn ông trung niên này họ Chu, vốn là phú thương phủ Khánh An, về sau phủ Khánh An rối loạn, mắt thấy việc buôn bán xuống dốc không phanh. Hết lần này tới lần khác chỗ dựa của ông ta lại được điều đến phủ Tuyên Hòa, liền dứt khoát chuyển cả nhà đến phủ Tuyên Hòa.
Hiện tại bọn họ đang ở trong địa phận phủ Khánh An, ngoại trừ một ít bằng hữu quen biết ra, chỗ dựa của ông ta thật đúng là không có ở đây.
Chẳng lẽ mấy người này có người làm chỗ dựa ở phủ Khánh An?
Chu Đại Phú cân nhắc trong lòng, có chút không chắc chắn.
Đúng lúc này, A Phong cưỡi ngựa đưa Chu Tiểu Tuấn khóc đến gần như ngất đi trở về.
Tiểu hài tử đã được cứu trở về, nhưng lại sợ hãi không nhẹ, vừa mới được ôm xuống ngựa, hai chân đã mềm nhũn ngã xuống đất.
A Phong nhìn thấy A Hải và xa phu bị trói, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức rút đao ra.
Cố Vân Đông lại không biết đã lên phía sau xe ngựa Chu Đại Phú từ khi nào, một thanh chủy thủ đặt trên cổ ông ta, liếc A Phong một cái.
Người này lập tức dừng tay, bị A Miêu cầm dây thừng trói lại.
Chu Đại Phú trừng mắt nhìn chủy thủ ở trên cổ mà nơm nớp lo sợ, rốt cuộc cũng ý thức được mình đã trở thành thịt trên thớt người ta, giọng lập tức mềm xuống: "Hai vị, có chuyện gì từ từ nói. Chuyện này đúng là lỗi của nhà chúng ta, chúng ta xin lỗi, cũng bồi thường cho hai vị, các ngươi nói một con số, được không?”
Cố Vân Đông nhướng mày, Chu Đại Phú cảm nhận được thái độ của cô đã thay đổi, vội vàng nói: "Các ngươi xem, con trai ta đã quá phận làm sai, nhưng các ngươi cũng trả thù trở về, ngươi xem hắn hiện tại sợ tới mức nói không nên lời, xem như cũng huề nhau đúng không?"
Mọi người liền nhìn về phía Chu Tiểu Tuấn, hài tử hơn mười tuổi, có lẽ chưa bao giờ trải qua trải nghiệm sống chết như vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch tay chân run rẩy, giáo huấn này quả thật rất ngoan độc.
Nhưng Cố Vân Đông một chút cũng không hối hận, đây là hắn tự tìm. Nếu như cô không đủ bình tĩnh, nếu không phải Thiệu Thanh Viễn liều lĩnh đến cứu cô, chỉ sợ lúc này cô đã sớm bị ngựa giẫm chết.
Gậy ông đập lưng ông mà thôi.
"Ta cảm thấy ông nên cảm tạ chúng ta vì đã giúp ông giáo dục nhi tử một chút." Người này ngay từ đầu đã không cho là đúng, tuy rằng cũng nói lời xin lỗi, nhưng thành ý lại rất có lệ.
Nếu không tại sao sau khi mình làm sai, còn đánh mấy người A Miêu thành bộ dạng như vậy?
Chu Đại Phú lúc này chỉ có thể dùng mặt cười nói: "Cô nương nói phải, vậy cô nương xem việc này..."
"Đương nhiên là bồi thường, không chỉ bồi thường cho tôi, còn phải bồi thường cho bọn họ, bọn họ cũng bị các người đánh không nhẹ." Cố Vân Đông chỉ chỉ mấy người A Miêu.
Chu Đại Phú liên tục gật đầu: "Nhất định."
Lần này hắn trực tiếp móc ra hai ngàn lượng bạc: "Lần này ra ngoài, ta không mang theo nhiều, số này cô nương hãy cầm lấy, đi hiệu thuốc mua kem dưỡng tốt mà bôi tay, cam đoan sẽ không lưu lại chút sẹo nào.”
Cố Vân Đông đưa tay cầm bạc, lúc này mới dời chủy thủ ra.
"Bồi thường của ta ta nhận, bốn người bọn họ, ông hãy cùng bọn họ nói chuyện."
Chu Đại Phú: "..."
Mấy người A Miêu lập tức vây quanh, chờ nhận được tiền bồi thường, lúc này mới vui vẻ lên xe la.
Bọn họ vừa đi, sắc mặt Chu Đại Phú liền trầm xuống, nhìn hai hộ vệ vô dụng kia một cái, cuối cùng mắng cho kẻ đầu sỏ Chu Tiểu Tuấn một trận: "Ngươi nói ngươi mỗi ngày ngoại trừ gây họa còn có thể làm gì? Đã lớn như vậy rồi có thể hiểu chuyện một chút được không? Đều là bị mẹ ngươi chiều hư.”
Chu Tiểu Tuấn vốn còn có chút hoảng hốt, vừa mới trải qua chuyện như vậy, trong lòng ủy khuất muốn chết, kết quả cha hắn còn không quan tâm mà mắng hắn, nên đã nổ tung tại chỗ.
"Ông còn không biết xấu hổ mà mắng ta sao? Nếu không phải ông nạp nữ nhân họ Cố kia làm thiếp, nương sẽ tức giận trở về nhà mẹ đẻ sao? Nếu không phải nương trở về nhà mẹ đẻ, chúng ta cũng không cần đi đón người, sẽ không gặp phải mấy sát tinh kia, hết thảy đều là lỗi của ông.”
"Ngươi..."
Chu Tiểu Tuấn cười lạnh: "Cũng không biết ông vừa ý người phụ nữ họ Cố kia cái gì, tuổi lớn còn đã sinh con, ông muốn nạp thiếp cũng nên tìm một hoàng hoa khuê nữ chứ, tìm nữ nhân già như vậy còn xem là bảo vật.”
Chu Đại Phú trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi thì biết cái gì? Cố di nương ngươi đã trải qua những ngày khổ sở, lúc này mới được hưởng phúc ngươi còn phải đối nghịch với nàng sao? Mẹ ngươi cũng vậy, lòng ghen tị mạnh như vậy, một chút cũng không hiền lương thục đức.”
“Sao ông không nói ông là sắc quỷ?” Chu Tiểu Tuấn hung hăng lau mặt, tự mình bò lên xe ngựa.
Chỉ là rốt cuộc tay chân đã mềm nhũn, một hồi lâu mới được nha hoàn đỡ lên.
Chu Đại Phú tức giận đến run tay, có người nói cha mình như vậy sao? Quả thực là thằng con bất hiếu.
Ông ta tổn thất nhiều bạc như vậy, trong lòng không thoải mái, hết lần này tới lần khác còn không quản được nhi tử, trong lòng đối với thê tử càng phẫn hận, đều là bà ta nuông chiều.
Đoàn người Cố Vân Đông đã đi xa, Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc vẫn cưỡi Truy Phong đi vào rừng đem Cuồng Phong đã tỉnh táo lại mang ra ngoài.
Trên lưng Cuồng Phong quả nhiên còn cắm một mũi tên nho nhỏ, A Cẩu thấy vậy vội vàng xung phong nói: "Ta đến, cha ta trước kia chính là bác sĩ thú y."
Mọi người: "…" Cha ngươi lại là bác sĩ thú y?
A Miêu càng kinh ngạc: "Cha ngươi là bác sĩ thú y, ngươi còn không biết điều khiến xe la sao?”
Bọn họ lúc trước phải thích ứng rất lâu mới miễn cưỡng dùng được.
A Cẩu lại rất bối rối: "Vì sao con trai bác sĩ thú y nhất định phải biết điều khiển xe? Đó không phải là công việc của người đánh xe sao?"
Hả? Lời này cũng có vẻ hợp lý.
Mũi tên trên người Cuồng Phong phải đến thôn phụ cận mới rút ra đắp thuốc được, bởi vì trải qua một lần này, chặng đường tiếp theo Cố Vân Đông đều ở trong xe ngựa.
Vừa lúc Dương thị cũng lo lắng không cho cô đi ra ngoài, Cố Vân Đông nhìn hai tay giống như gói bánh chưng, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Buổi tối nghỉ ngơi ở một khách điếm trên trấn, đợi đến khi ổn định, Cố Vân Đông mới rảnh hỏi mấy người A Miêu: "Được bao nhiêu bạc?"
Bốn người A Miêu liếc nhau một cái, cười hắc hắc, một người lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng, thân thể kích động đến run rẩy: "Một trăm lượng đấy.”
“Các ngươi chỉ có chút tiền đồ này, chỉ đòi một trăm lượng?”
"Một trăm lượng không nhiều sao?"
Cố Vân Đông sửng sốt, một trăm lượng a, hiện tại cô có một cửa hàng một xưởng có thể kiếm tiền, một trăm lượng hình như cũng không nhiều. Nhưng lúc này cô mới nhớ tới, lúc cô vừa xuyên đến ngay cả một lượng bạc cũng phải tính toán rất cẩn thận.
Một trăm lượng cũng có thể xây được căn nhà ngói gạch xanh như nhà cô, thôn dân Vĩnh Phúc có một trăm lượng đại khái cũng không đến năm hộ gia đình.
Quả nhiên là từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ dàng, từ xa xỉ về tiết kiệm rất khó ah.
Cố Vân Đông cười cười, gật đầu nói: "Rất nhiều, nếu đã có tiền trong người, phải suy nghĩ kỹ nên dùng thế nào, không thể cầm đi đánh bạc."
“Nhất định." Bốn người vui vẻ cầm ngân phiếu đi ra ngoài.
Cố Vân Đông không quản nữa, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại cô và Thiệu Thanh Viễn mới hỏi: "Bốn người A Miêu, huynh định an bài như thế nào?"
“Chờ sau khi trở về, tìm sư phụ luyện võ, luyện thân thủ." Hôm nay phát sinh chuyện này, Thiệu Thanh Viễn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.
Tuổi của A Miêu cũng không tính là lớn, lại thông minh, lúc này luyện võ cũng chưa muộn.
Cố Vân Đông gật gật đầu: "Được, huynh nghĩ kỹ là được.”
Cô ngáp một cái, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Ai ngờ vừa mới mở cửa phòng, chợt nghe phía sau truyền đến giọng Thiệu Thanh Viễn: "Sau khi trở về thôn Vĩnh Phúc, ta sẽ tìm người đến nhà muội cầu hôn.”