Chương 192: Phải Rụt Rè Một Chút.
Cố Vân Đông: ????
Cố Vân Đông: !!!!
Cô quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, hoài nghi mình nghe lầm: "Huynh, huynh vừa nói gì?”
Không phải là cô quá mệt mỏi, cho nên sinh ra ảo giác chứ.
Thiệu Thanh Viễn lặp lại một lần nữa: "Sau khi trở về, ta sẽ tìm người đi cầu hôn. Muội nghĩ sao về thím Tăng gia? Hai nhà chúng ta đều quen biết nhau, cũng gần gũi, nếu có cái gì không hiểu, còn có thể nhắc nhở chúng ta.”
Cố Vân Đông xác định lần này không nghe lầm, nhưng vẫn kinh ngạc như trước.
Dừng một hồi lâu, cô mới chậm rãi xoay người lại, ngồi đối diện hắn.
Cổ họng có chút khô, Cố Vân Đông nâng ly nước lên muốn uống một ngụm nước, lúc này mới phát hiện nước trong chén hình như đã bị Thiệu Thanh Viễn uống hết.
Cô ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt lấp lánh ánh sáng của hắn, lúc này mới phát hiện hắn còn khẩn trương hơn mình.
Thật sự là...
Trầm mặc, yên tĩnh, hai người cứ ngồi như vậy không ai nói gì, cũng không biết nói cái gì.
Đầu óc Cố Vân Đông còn có chút trống rỗng, thế nào cũng nghĩ không ra, sao hắn đột nhiên lại...lại cầu hôn rồi?
Đây là lời cầu hôn, phải không?
Không đúng, ngay cả cầu cũng không cầu, đã trực tiếp hạ quyết định.
Nghĩ đến đây, đầu óc Cố Vân Đông trong nháy mắt tỉnh táo lại, mở to hai mắt trừng chàng thanh niên đối diện: "Đang yên đang lành, sao đột nhiên muốn đến nhà ta cầu hôn?”
“Cũng không tính là đang yên đang lành, buổi sáng không phải chúng ta đã ôm nhau sao? Vẫn còn khá lâu." Thiệu Thanh Viễn cúi đầu xuống, không hiểu sao đầu lỗ tai lại đỏ lên.
Cố Vân Đông: "..."
Ôm, ôm, ôm??
"Bởi vì ôm, cho nên huynh mới đến nhà ta cầu hôn, phải chịu trách nhiệm với ta?"
Thiệu Thanh Viễn vừa nghe liền biết cô hiểu lầm, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "Đương nhiên không phải, ta vốn muốn đợi đến khi muội cập kê rồi mới đến, chỉ là nếu đã ôm, vậy đành phải sớm hơn.”
Nói giống như bất đắc dĩ, khóe miệng lại liên tục nhếch lên.
Cố Vân Đông không nhịn được nhấc chân đạp hắn một cước: "Cái gì gọi là chờ ta cập kê liền đi? Ta đã đồng ý chưa? Huynh nói đi là đi vậy.”
Không nghĩ tới một cước này Thiệu Thanh Viễn lại không phòng bị, trực tiếp ngã về phía sau.
Cố Vân Đông theo bản năng đưa tay kéo hắn, sau một khắc, hai người đồng loạt ngã trên mặt đất.
Động tác của Thiệu Thanh Viễn rất nhanh, lúc ngã xuống hơi nghiêng người, để Cố Vân Đông ngã trên người mình, không để cô bị thương một chút nào.
Sau đó ngẩng đầu, có chút không xác định hỏi: "Muội không đáp ứng sao? " Trong lời nói còn có một tia ủy khuất.
Cố Vân Đông tức giận đến bật cười: "Có người cứ như vậy đề mà nghị kết hôn sao? Không có bất kỳ dấu hiệu gì hoặc thậm chí xác nhận mối quan hệ giữa hai người?"
“Vậy, hiện tại chúng ta xác nhận?”
"Huynh nói xác nhận liền xác nhận?" Cố Vân Đông giãy dụa đứng lên, kéo kéo quần áo, thấy hắn còn nằm trên đất hai mắt mở to đầy tuyệt vọng, nhất thời lại có chút mềm lòng.
Kỳ thật, tuy rằng hai người chưa từng xác nhận qua, nhưng đều ngầm hiểu lẫn nhau đấy.
Cố Vân Đông không phải loại người dính dính nhão nhão, nếu hai bên đều có ý, vậy ở cùng nhau cũng không có gì.
Nhưng... Quá trình nhà trai đến nhà gái cầu hôn, là như vậy sao? Luôn cảm thấy kỳ lạ ở đâu.
Hai đời Cố Vân Đông chưa từng có bạn trai, phương diện tình cảm kỳ thật vẫn thuộc loại rất vụng về. Nhưng tốt xấu gì cô cũng xem qua sách xem TV, cũng xem không ít canh gà tâm linh, phía trên đã nói, không thể để cho nam nhân quá dễ dàng đắc thủ, bằng không hắn sẽ cảm thấy ngươi rất dễ đuổi theo, sẽ không quý trọng.
Cô phải biểu hiện rụt rè một chút mới được.
Bởi vậy cô suy nghĩ một chút, ho nhẹ một tiếng, cuối cùng mới nói: "Ta dù sao cũng phải suy nghĩ một chút.”
Thiệu Thanh Viễn từ trên đất ngồi dậy: "Được rồi, vậy muội suy nghĩ trước.”
Cố Vân Đông liền rũ mắt trầm tư, như đang tự hỏi nhân phẩm hắn có được không, có đáng giá để phó thác chung thân hay không.
Thiệu Thanh Viễn có chút khẩn trương, một lát sau hỏi: "Suy nghĩ kỹ chưa?”
Đã qua một khắc đồng hồ, Cố Vân Đông nghĩ, rụt rè như vậy chắc đã đủ rồi.
Vì vậy, cô gật đầu: "Đã suy nghĩ kỹ."
“Vậy... Sau khi trở về, ta tìm thím Đổng đến nhà muội cầu hôn?"
“Được." Cố Vân Đông gật đầu.
Hai mắt Thiệu Thanh Viễn trở nên sáng lấp lánh, hô hấp trở cũng dồn dập: "Cũng không được đổi ý." Biểu tình kia của hắn giống như sói, giống như nếu Cố Vân Đông nói đổi ý sẽ nhào tới.
Giờ khắc này, Cố Vân Đông thế mà lại cảm thấy có loại cảm giác bị lừa gạt.
Cô hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: "Ta không đổi ý.”
Nói xong, cô vội vàng xoay người rời đi.
Cô cảm giác mặt mình hình như có chút đỏ, ở lại có thể sẽ cháy lên.
Thiệu Thanh Viễn nhìn bóng lưng cô đi xa, rốt cuộc cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay, hai người đều không ngủ.
Ngày hôm sau ngáp liên tục với quầng thâm mắt, khiến bốn người A Miêu nhìn đến kinh ngạc.
Đại khái chỉ có Thẩm Tư Điềm mơ hồ nhận ra cái gì đó, mím môi vụng trộm cười.
Lại đi thêm hai ngày nữa, đoàn người đã đến thôn nơi Trứng Thối ở.
Bởi vì đã tới một lần, trong thôn không ít người còn nhớ rõ Cố Vân Đông, chỉ là kỳ quái lúc cô đi chỉ có hai người, trở về lại có hai chiếc xe ngựa.
Vốn vẫn muốn ở nhà Trứng Thối, nhưng nhà hắn hiển nhiên ở không được, chỉ có thể hỏi hàng xóm mượn mấy gian phòng.
Trứng Thối nhìn thấy cô rất cao hứng, sau đó lại có chút mất mát.
Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái: "Làm sao vậy? "
“Cố tỷ tỷ, sau khi tỷ đi đệ lại đi tìm dược liệu tỷ nói, nhưng tìm rất lâu cũng không tìm được."
Cố Vân Đông sửng sốt: "Dược liệu kia vốn rất hiếm có, đương nhiên không dễ dàng tìm được, đệ không cần cố ý đi tìm.”
Trứng Thối biết, lần trước tỷ ấy đã nói như vậy.
Nhưng hắn biết Cố Vân Đông còn có thể quay lại đây, muốn cho tỷ ấy một niềm vui bất ngờ.
Lần trước tỷ ấy cho nhà mình nhiều bạc như vậy, bọn họ chẳng những trả hết nợ, còn sửa chữa phòng một lần, hôm nay trời mưa cũng không bị dột nữa.
Số bạc còn lại cha nói muốn đi làm chút buôn bán nhỏ, chờ kiếm được tiền, sẽ đưa hắn đi học.
Cố Vân Đông không nghĩ tới cha Trứng Thối còn có ý nghĩ như vậy: "Đưa đệ đi học? Đó là một điều tốt."
“Ừm." Trứng Thối có chút ngượng ngùng: "Cha đệ nói, Cố tỷ tỷ chính bởi vì đọc sách, cho nên vừa nhìn thấy dược liệu kia liền biết nó dùng để làm gì. Sau này đệ học được chữ, sẽ không đem dược liệu tốt trở thành hoa bình thường mà chà đạp nữa.”
Đối với việc có thể đọc sách, Trứng Thối vẫn rất vui.
Hắn cảm thấy may mắn vì lúc trước gặp được Cố tỷ tỷ, nhà bọn họ mới có thể cải thiện.
Kỳ thật cha mẹ đã nói qua, nếu lúc ấy Cố tỷ tỷ không nói rõ, chỉ cần dỗ dành nói mình thích hoa kia đã có thể không tốn một đồng tiền lấy đi. Nhưng Cố tỷ tỷ không làm như vậy, là một người có lương tâm.
Thiệu Thanh Viễn ở một bên hỏi: "Dược liệu gì?”
Cố Vân Đông cũng không gạt hắn, đem quyển y thư mình chép ra, lật đến một trang trong đó chỉ cho hắn xem: "Chính là cái này, quyển sách này chép từ sách của Tống đại phu bên kia, bên trong đều là dược liệu, sau này huynh gặp, phải chú ý một chút lấy về cho ta.”
Thiệu Thanh Viễn rất thích cô không khách khí sai khiến mình như vậy, có loại cảm giác hai người rất thân mật.
Hắn vừa gật đầu vừa lật lật: "Ừ? Cái này ta đã thấy.”