Chương 193: Chênh Lệch Giữa Người Với Người.
Cố Vân Đông trợn to mắt, thật hay giả?
Cô vội vàng tiến lại gần xem: "Thật sự đã gặp qua sao?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, lại lật một trang: "Cây này cũng đã gặp qua." Lật thêm hai trang nữa: "Cây này dường như đã từng nhìn thấy.”
Cố Vân Đông: "..." Kẻ lừa đảo Tống Đức Giang này, không phải đã nói những cây này đều là dược liệu trân quý rất khó gặp sao?
Không đúng, có thể là nhớ lầm? Dù sao dược liệu này có rất nhiều loại cây nhìn tương tự.
Cô dứt khoát hỏi cẩn thận một chút: "Huynh có chắc không? Có thể là nhầm lẫn, huynh thấy nó ở đâu?"
“Trên đó viết hoàn cảnh và thói quen sinh trưởng, vậy hẳn là không nhìn lầm. Ta đã thấy nó trong một ngọn núi sâu, nếu muội muốn, hôm nào đó ta sẽ đi vào hái ra cho muội.”
Thiệu Thanh Viễn hiện giờ đã đọc được không ít chữ, hắn ở phương diện này ngược lại học rất nhanh.
Thâm sơn?
Đúng rồi, ngọn núi sâu phía sau thôn Vĩnh Phúc trải dài hàng ngàn dặm, nhưng dân làng ở mấy thôn xung quanh phần lớn đều hoạt động dưới chân núi, hái chút rau dại hái một ít nấm nhặt củi. Cho dù là thợ săn, phần lớn cũng chỉ là săn bắn bên ngoài rìa.
Người vào thâm sơn, lại rất ít.
Thiệu Thanh Viễn lại đi không chỉ một lần, trong thâm sơn không có người phá hư, thứ tốt khẳng định không ít, nhìn thấy những dược liệu trân quý này cũng không có gì ngạc nhiên.
Con ngươi Cố Vân Đông có chút sáng ngời, ở đó có Bạch Mộc Tử để trị bệnh cho mẹ cô hay không.
Cô vội vàng lật quyển sổ lên trang Bạch Mộc Tử: "Vậy huynh đã từng thấy cây này chưa?”
Thiệu Thanh Viễn cẩn thận nhìn một chút, tiếc nuối lắc đầu: "Cây này ngược lại chưa từng thấy qua, lần sau nếu gặp, ta sẽ mang về cho muội."
“Vậy huynh nhìn thêm hai lần, nhớ kỹ hình dáng của nó, tránh cho đến lúc đó lại quên."
Thiệu Thanh Viễn cười nói: "Không cần, ta nhớ kỹ.”
“Nhanh như vậy sao?”
"Không chỉ có cây này, những cây đã nhìn trước đó ta đều nhớ kỹ, yên tâm."
Cố Vân Đông: "..." Không phải huynh mới xem một lần sao?
Huynh xác định không phải đang nói dối ta chứ?
Cô nghi ngờ liếc hắn hai cái, mở một trang, che đi chữ phía trên, chỉ vào bức hình kia hỏi: "Đây là cây gì đây?”
Thiệu Thanh Viễn chỉ liếc mắt một cái, rất nhanh đã nói ra đặc điểm tập tính của dược liệu.
Cố Vân Đông nhìn trộm, không sai một chữ.
Giữa người với người chênh lệch lớn như vậy sao?
Cố Vân Đông có chút bi phẫn, dựa vào cái gì, cô cũng nghiêm túc học thuộc hai lần, sao lại vừa quay đầu liền quên?
Thiệu Thanh Viễn hình như cũng nhìn thấy cô bị đả kích, vội vàng nói: "Kỳ thật hiện tại ta đã quên."
“Ha ha." Nói dối cũng phải có thành ý một chút.
Cô trực tiếp ném sách cho hắn: "Nếu trí nhớ của huynh tốt như vậy, vậy huynh hãy xem quyển sách này một chút, sau này gặp được dược liệu tốt, một cây cũng không được bỏ sót, toàn bộ đều hái về."
Thiệu Thanh Viễn vội vàng bắt lấy, không nói hai lời liền đáp ứng: "Được.”
Cố Vân Đông lại cảm thấy hắn quá nghe lời, nghĩ mình có phải có chút ức hiếp hắn hay không?
Dừng một chút, lại dặn dò một câu: "Thâm sơn có thể không đi thì đừng đi, quá nguy hiểm."
“Chỉ là hái thuốc mà thôi, cũng không phải đánh hổ."
"Vậy cũng dễ bị thương."
"Vậy, trước khi đi ta sẽ nói cho muội biết trước, chuẩn bị sẵn sàng?"
Cố Vân Đông thoáng hài lòng, mím môi đi ra ngoài.
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn hơi nhếch lên, che ngực, mềm nhũn.
Trong góc, Trứng Thối bị xem nhẹ rốt cuộc cũng yếu ớt nói một câu: "Cố tỷ tỷ sao lại đi rồi? " Hắn vẫn chưa nói hết.
Thiệu Thanh Viễn liếc hắn một cái, cũng xoay người đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông mang theo Biển Nguyên Trí và Dương thị đến mộ phần của Mộ Lan.
Bởi vì lần trước được sửa chữa, nên thoạt nhìn đã gọn gàng hơn rất nhiều.
Biển Nguyên Trí vừa đến gần, nước mắt liền rơi xuống, bất giác quỳ trên mặt đất, khóc đến nghẹn thở, lại liều mạng ngăn chặn âm thanh.
Cố Vân Đông mang theo Dương thị đi sang bên cạnh, để hắn cùng Biển Mộ Lan nói chuyện.
"Đại tỷ, đệ đến thăm tỷ."
"Tỷ yên tâm, hiện tại đệ sống rất tốt, đệ sắp đến nhà cậu cả, biểu tỷ nói, họ sẽ là gia đình của đệ, sau này, đệ không phải là một mình cô đơn nữa, đệ sẽ sống rất tốt."
“Đệ rất nhớ tỷ, nếu đại tỷ cũng ở đây thì tốt biết bao."
Hắn nói xong nhịn không được lại lau nước mắt: "Cha mẹ đệ còn chưa tìm được, nhưng đệ biết bọn họ khẳng định còn sống, đệ nhất định có thể gặp lại bọn họ.”
Hôm nay bọn đệ tới đây, là để di dời mộ phần cho đại tỷ, đệ mang theo đại tỷ cùng đi, cùng nhau đến thôn của cậu cả. Tương lai khi bọn đệ đoàn tụ với mọi người, đại tỷ cũng có thể thấy được. Đại tỷ cũng sẽ không lẻ loi một mình ở chỗ này, về sau hàng năm đệ đều đi thăm đại tỷ."
“Đại tỷ..." Hắn khóc không thành tiếng: "Tỷ hãy yên tâm lên đường."
Hắn khom lưng, nặng nề dập đầu.
Nửa năm, đại tỷ đi nửa năm, nhưng Biển Nguyên Trí cảm thấy phảng phất như mới vừa hôm qua, hôm nay nhớ tới nụ cười ấm áp của Biển Mộ Lan, vẫn cảm thấy trái tim giống như bị kim đâm.
Đại tỷ tốt như vậy, cứ như vậy không còn, tỷ ấy còn trẻ, chưa từng được hưởng phúc, còn chưa có hài tử, ở độ tuổi đẹp nhất lại ngã xuống, thậm chí cha mẹ cũng không được nhìn thấy tỷ ấy một lần cuối cùng.
Trán Biển Nguyên Trí chống xuống mặt đất, trong lòng lại chua xót khó chịu, không nhịn được khóc rống thành tiếng, trong thanh âm non nớt hàm chứa nồng đậm không nỡ cùng tuyệt vọng.
Cách đó không xa Dương thị nghe được, cũng tựa vào bả vai Cố Vân Đông khóc.
Cố Vân Đông không tiếng động vỗ vỗ bà ấy, hồi lâu mới đi lên trước, đỡ Biển Nguyên Trí đang khóc đến mặt đỏ bừng thiếu chút nữa thở không nổi dậy.
Tiểu tử kia vừa đứng lên, hai chân liền mềm nhũn, có chút không khống chế được ngã xuống đất.
Thiệu Thanh Viễn tới cõng thằng bé xuống núi, chờ hắn đi rồi, Cố Vân Đông mới để cho thôn dân trong thôn tới hỗ trợ.
Theo một tiếng: "Khởi quan tài..."
Biển Mộ Lan rốt cuộc cũng rời khỏi nơi hoang vu này, chuẩn bị lá rụng về cội.
Tro cốt sau khi hỏa táng, Cố Vân Đông cho vào trong một cái vò gốm, cẩn thận dùng vải bọc lại, lúc này mới giao cho Biển Nguyên Trí.
Biển Nguyên Trí ôm chặt, lại khóc một trận, lúc này mới đỏ mắt trịnh trọng cảm ơn cô.
Chuyện của Biển Mộ Lan làm xong, Cố Vân Đông cũng không ở lại lâu nữa, sau khi cáo biệt một nhà Trứng Thối, bước lên đường trở về.
Đi lâu như vậy, Cố Vân Đông đã rất nhớ hai tiểu tử trong nhà.
Dương thị cũng vậy, bà ôm chặt hai bộ mảnh ghép Cố Vân Đông làm cho mình, hùng tâm tráng chí chờ về nhà sẽ dạy hai đứa nhỏ chơi như thế nào.
Ngược lại Biển Nguyên Trí, mấy ngày trước ôm tro cốt tâm tình có chút sa sút, về sau lại dần dần trở nên thấp thỏm.
Sau tất cả, đi đến một nơi xa lạ, mặc dù có những người bạn tốt, hắn vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Sau khi rời khỏi thôn Trứng Thối, bọn họ không đi theo con đường ban đầu nữa, đi đường tắt nhanh hơn rất nhiều.
Rốt cục, sau khi chạy hơn nửa tháng, đã đến huyện thành Phượng Khai.
Lúc này còn chưa tới trưa, nếu thời gian dư dả, vừa lúc trở về thôn Vĩnh Phúc ăn cơm trưa.