Chương 195: Quay Đầu, Đi Huyện Thành.
Liễu An tỏ vẻ rất vô tội, trừng hắn làm cái gì? Hắn không phải sợ Cố cô nương còn không nhớ nổi, vì thế nói cẩn thận một chút sao?
"Thư viện Đông Nghĩa tụ tập mấy người văn nhã ở tửu lâu Cẩm Tú, nói muốn cùng học đường của Tần phu tử thảo luận học vấn, trao đổi lẫn nhau, thúc đẩy học thức. Nói rất dễ nghe, kỳ thật chính là hai học đường đánh lôi đài, mỗi bên đưa ra mấy học sinh đến thi đấu mà thôi.”
Cố Vân Đông nghe được thì nhíu mày: "Ta nhớ rõ, trong học đường của Tần Văn Tranh, lớn tuổi nhất cũng chỉ mười hai tuổi. Thư viện Đông Nghĩa đây là tính toán lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
“Không phải, mọi người đều nói như vậy. Cho nên thư viện Đông Nghĩa tuyên bố, học sinh thi đấu ở thư viện bọn họ cũng dưới mười tuổi. Hừ, ai mà không biết chút tâm tư của bọn họ, dưới mười tuổi, thì chín tuổi cũng phù hợp đi.”
Liễu An càng nói càng tức giận, học trò của Tần phu tử không chỉ tuổi còn nhỏ, hơn nữa nhân số cũng ít, tổng cộng cũng không tới hai mươi người.
Hết lần này tới lần khác thư viện Đông Nghĩa nói, tuy rằng học trò của Tần phu tử ít, nhưng nghe nói điều kiện nhận học trò của Tần phu tử đặc biệt nghiêm khắc, cho nên học trò của hắn đều là thần đồng có thiên phú học tập cực tốt lại thông minh mới đúng, nghiêm túc mà nói vẫn là thư viện Đông Nghĩa bọn họ chịu thiệt.
Thật chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, văn nhân mà không biết xấu hổ, bọn họ so ra còn kém xa.
"Tần Văn Tranh đâu?" Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Liễu An vẻ mặt khổ sở: "Bọn họ chính là thừa dịp Tần phu tử không có ở đây mới dám kiêu ngạo như vậy, hai ngày trước Tần phu tử rời khỏi huyện Phượng Khai, hình như là có việc gấp gì đó, hiện tại còn chưa trở về đâu.”
Đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ah.
Cố Vân Đông nghĩ đến thân phận Tần Văn Tranh, cũng không khó lý giải chuyện bất ngờ của hắn.
"Cho nên ngươi vội vã tới tìm thiếu gia nhà ngươi như vậy, không phải là Liễu Dật cũng xen vào chứ?"
Khóe miệng Liễu An giật giật, lập tức có chút đồng tình nhìn cô nói: "Không chỉ nhị thiếu gia nhà chúng ta, đệ đệ của cô nương hiện giờ đang ở tửu lâu Cẩm Tú. Hơn nữa còn là thư viện Đồng Nghĩa bên kia điểm danh muốn hắn tham gia một hạng tỷ thí trong đó, đại khái là nghe được hắn là... đệ đệ của cô.”
Ở chỗ Vân Đông bên này chịu thiệt, liền muốn đòi về từ chỗ Cố Vân Thư?
Nào có đạo lý như vậy?
Cố Vân Đông cũng nhịn không được mà bật cười, người của thư viện Đông Nghĩa này đầu óc không bị gì chứ?
Cô mạnh mẽ nói với A Miêu đang đánh xe: "Quay đầu, đi đến huyện thành."
“Bây giờ?"
"Đúng." Cố Vân Đông gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói, "A Cẩu các ngươi đi Cố gia trước, đưa mẹ ta, Tư Điềm và Nguyên Trí trở về. Liễu An biết chỗ, vừa lúc hắn muốn đi tìm thiếu gia nhà hắn, bảo hắn nói với Kha biểu cô một tiếng, các ngươi ở nhà nghỉ ngơi trước. "
Mấy người A Cẩu lại yếu ớt mở miệng: "Chúng ta có thể cùng nhau đến tửu lâu kia không?"
“Đúng đúng, cô nương chúng ta có thể đi trợ uy."
"Không phải nói tiểu công tử mới sáu tuổi sao? Nếu hắn bị bắt nạt thì sao? Chúng ta đi đúng lúc có thể giúp đỡ. "
Cố Vân Đông: "..." Người ta đều là văn nhân, đánh nhau dùng bút và miệng.
Cô quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Trầm Tư Điềm và Nguyên Trí cũng vẻ mặt chờ mong, không cần hỏi cũng biết rất muốn đi theo xem náo nhiệt.
Dương thị tựa hồ cũng nghe hiểu, nắm lấy tay Cố Vân Đông hỏi: "Có phải có người muốn bắt nạt A Thư hay không? Mẹ cũng đi, mẹ sẽ bảo vệ hắn.”
Được rồi, vậy thì cùng đi thôi.
Cố Vân Đông phất phất tay với Liễu An: "Vậy chúng ta đi trước một bước, ngươi đi thông báo cho thiếu gia nhà các ngươi sau đó lại tới. Nhân tiện nói với Kha biểu cô một tiếng chúng ta đã trở về.”
Liễu An chỉ kịp đáp ứng, hai chiếc xe liền quay đầu, trực tiếp rời đi.
Hắn chỉ có thể chạy đi tìm thiếu gia nhà hắn.
Liễu Duy đang giám sát công nhân trong xưởng, gần đây hắn rất thích đến bên này.
Không chỉ rất có cảm giác thành tựu, còn bởi vì có thể nghe được các loại bát quái nhỏ của thôn kế bên, trong thị trấn, huyện thành.
Hắn có thể mang theo một ấm trà ngồi bên cạnh và lắng nghe cả ngày.
Thôn dân trong xưởng vốn còn có chút sợ hắn, hắn vừa đến liền đặc biệt ra sức làm việc, một câu cũng không dám nói.
Về sau chậm rãi quen thuộc mới buông lỏng nói chuyện, hơn nữa bọn họ còn phát hiện Liễu thiếu gia hóa ra thích nghe tin đồn, liền vắt hết óc suy nghĩ, ngay cả chuyện mấy năm trước cũng có thể lấy ra nói.
Liễu Duy thấy động tác thuần thục của bọn họ không lười biếng, cũng rất dễ nói chuyện.
Chỉ đáng tiếc, xưởng này vài ngày nữa sẽ dừng lại. Mùa thu hoạch mía gần như đã kết thúc, ngay cả hàng tồn kho cũng sắp hết, chỉ có thể tiếc nuối đóng cửa trước.
Hắn đang mất mát thì thấy Liễu An vội vàng chạy tới.
"Thiếu gia, xảy ra chuyện." Hắn đem chuyện thư viện Đồng Nghĩ nói lại một lần, Liễu Duy vừa nghe, không nói hai lời lôi kéo hắn chạy: "Gia chỉ biết mấy thư sinh nghèo khó kia trong lòng không cam lòng, ghi hận Tần đại ca, sớm muộn gì cũng tới kiếm chuyện.”
Lần trước bọn họ chặn Tần phu nhân ở cửa, thiếu chút nữa hại Tần phu nhân bị thương. Sau đó Tần Văn Tranh đương nhiên trút giận cho bọn họ, tìm đến thư viện Đông Nghĩa giáo huấn cả đám bọn họ đến mức ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi, nhất là phu tử kia, lúc ấy đã bị viện trưởng phạt một tháng tiền lương.
Nghẹn hơn nửa năm nay, có thể xem như tìm được cơ hội.
Hơn nữa còn mượn danh tiếng văn nhân tụ tập, còn không phải là bắt nạt tiểu oa nhi người ta sao.
Trong lòng Liễu Duy mắng thư viện Đông Nghĩa máu chảy đầm đìa, dưới chân lại nửa bước cũng không ngừng.
Liễu An vốn còn muốn đi Cố gia nói với Kha biểu cô Cố cô nương đã trở về, nhưng Liễu Duy làm sao cho hắn cơ hội: "Còn lề mề cái gì nữa? Ngươi đi Liễu gia trước, gọi người đến cho ta, bằng không lát nữa ầm ĩ ta sẽ chịu thiệt, ta đến tửu lâu Cẩm Tú xem trước một chút.”
Liễu An liền bị đẩy lên ngựa, thẳng đến khi đi ra ngoài thật xa, hắn mới tìm được cơ hội quay người nói: "Thiếu gia, vừa rồi lúc tiểu nhân ở cổng thôn Vĩnh Phúc đã đụng phải Cố cô nương cùng Thiệu công tử, bọn họ đã trở lại, nghe xong chuyện thư viện Đồng Nghĩa đã đi trước một bước, đến tửu lâu.”
Liễu Duy thiếu chút nữa không bắt được dây cương, hắn đột nhiên quay đầu lại: "Hai người kia đã trở về?" Vậy hắn còn có thể tới nghe bát quái mấy ngày còn lại sao?
Liễu An gật đầu, trong lòng Liễu Duy có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh lại hưng phấn lên: "Được rồi, vậy không cần đi Liễu gia gọi người nữa, Cố nha đầu kia khẳng định sẽ không để Vân Thư chịu thiệt.”
Liễu An: " " Thiếu gia lại đem tất cả hy vọng ký thác trên người một nữ tử còn chưa kịp cập kê, ngài không cảm thấy xấu hổ sao?
Liễu Duy không xấu hổ: "Bọn họ đã đi mấy tháng, cuối cùng cũng trở về. Không biết có mang cho ta món quà gì không, nếu quá đắt tiền, ngươi nói ta có nên nhận hay không? Nhận rồi ta còn phải cân nhắc trả lại lễ gì, phiền toái, quá phiền toái. Liễu An, ngươi nghĩ bức tranh trong thư phòng của ta có thể xem như một món quà đáp lễ không?”
Liễu An một câu cũng không muốn nói, thiếu gia ngài cao hứng là tốt rồi, tùy tiện là được.
Đoàn người Cố Vân Đông đi rất nhanh, không bao lâu sau đã trở lại huyện Phượng Khai, đến cửa tửu lâu Cẩm Tú.
Lúc trước cô còn nói Vân Thư đang đọc sách ở học đường khẳng định sẽ không xuất hiện ở nơi này, không nghĩ tới lập tức liền bị vả mặt.
Tiểu nhị tửu lâu Cẩm Tú biết cô, biết quan hệ giữa cô và Liễu gia, lúc này nhiệt tình dẫn bọn họ vòng qua đám người lên lầu, vào gian phòng riêng tốt nhất.