Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196. Ta Rất Tự Tin.

Chương 196. Ta Rất Tự Tin. Chương 196. Ta Rất Tự Tin.

Chương 196: Ta Rất Tự Tin.

Dưới lầu lúc này đã rất náo nhiệt, Cố Vân Đông nhìn xuống, không thấy Vân Thư cùng Liễu Dật, liền hỏi tiểu nhị kia: "Nhị thiếu gia nhà các ngươi đâu?”

Thưa cô nương, lúc này học trò của hai học đường đều ở trong sương phòng khác, cuộc thi còn phải qua nửa canh giờ nữa mới bắt đầu. Mấy người trong học đường nhị thiếu gia ở sương phòng, gian thứ hai bên trái, cô nương có muốn đi qua xem một chút hay không?"

“Không cần, trước tiên mang đồ ăn cho chúng ta đi, chạy hơn nửa ngày đường, mệt chết đi được."

"Được rồi." Tiểu nhị đáp một tiếng, lập tức đi xuống lầu.

Chờ người đi rồi, Trầm Tư Điềm mới thấp giọng hỏi: "Vân Đông, chúng ta thật sự không cần đi xem trước sao?”

Cố Vân Đông rũ mắt suy nghĩ một chút: "Chờ một chút đi, nếu bọn chũng đang chuẩn bị tỷ thí, chúng ta quấy rầy, ngược lại càng thêm phiền toái.”

Cô cảm thấy Vân Thư không phải là người tính tình xúc động, Liễu Dật càng giống tiểu đại nhân, nếu đã đáp ứng, vậy hẳn là... Có chút chắc chắn.

Mà lúc này trong gian thứ hai bên trái, hơn mười đứa trẻ đầu củ cải hoặc là đứng hoặc ngồi, đứa lớn nhất cũng mới mười hai tuổi, tên là Dịch Tuấn Khôn, giờ phút này vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Cố Vân Thư.

"Vân Thư, ngươi là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta, nhập học muộn nhất, hơn nữa vì liên quan đến tỷ tỷ ngươi, bọn họ nhất định sẽ đặc biệt nhắm vào ngươi. Bất quá ngươi không cần sợ, ba trận tỷ thí, chúng ta chỉ cần thắng hai trận là được rồi.”

Cố Vân Thư mới nhập học chưa tới nửa năm, kỳ thật những đứa nhỏ khác ở đây, sớm nhất cũng là hai năm trước mới tới học đường, cũng không dài.

Chỉ nói Liễu Dật, hắn cũng chỉ nhập học sớm hơn so với Cố Vân Thư chừng nửa tháng mà thôi.

Nhưng khác nhau chính là, Liễu Dật là tiểu thiếu gia Liễu gia, cho dù chưa vào học đường hắn cũng đã được học vỡ lòng ở nhà.

So với Cố Vân Thư trước đó còn đang ăn không đủ no, mặc không đủ ấm ngàn dặm xa xôi chạy nạn đến nơi này, xuất phát điểm kia thật sự là cao hơn rất nhiều.

Tuy rằng trước khi nhập học Cố Vân Thư cũng biết chữ, nhưng cũng chỉ biết vẻn vẹn mấy chữ mà thôi, ngay cả tam tự kinh cũng chưa đọc xong.

Dịch Tuấn Khôn nghĩ đến đây, không khỏi thở dài một hơi: "Đáng tiếc, tham gia tỷ thí chỉ có thể dưới mười tuổi, ta không phù hợp.”

Cố Vân Thư nắm chặt nắm đấm nhỏ, hừ lạnh: "Ta không sợ, đại tỷ ta nói, đối đãi với địch nhân phải hung tàn giống như mưa đá đập vỡ đầu, hơn nữa một kích liền trúng, không cho đối phương có cơ hội đánh trả. Cho dù bọn hắn tới, xem ta có đánh chết bọn hắn không.”

Mấy đứa nhỏ đầu củ cải: " ..."

Dịch Tuấn Khôn vuốt trán: "Vân Thư, chúng ta là văn đấu, không phải võ đấu." Cho dù là võ đấu, thân thể nhỏ bé này của ngươi cũng đánh không lại người ta đấy.

Cố Vân Thư gật đầu: "Ta đương nhiên biết, văn đấu cũng không sợ, đại tỷ ta có thể nói cho phu tử bọn họ ngất xỉu, ta làm tiểu đệ của tỷ ấy, khẳng định không thể hạ thấp uy phong của đại tỷ ta, cho dù không thể trò giỏi hơn thầy, cũng phải cho bọn họ biết đạo lý có tỷ tỷ tất có đệ đệ.”

Mấy đầu củ cải: "…" Loại uy phong này kỳ thật bị hạ thấp cũng không có việc gì.

"Các ngươi không nên khóc lóc, ta rất tự tin. Đại tỷ ta nói, khí thế tỷ thí với người khác rất quan trọng, lát nữa chúng ta đi ra ngoài, ít nhất phải ngẩng đầu ưỡn ngực thóp bụng, đi ra với tư thế lục thân không nhận mới được.”

Mấy đầu củ cải nhỏ: "..." Ngươi vẫn không nên tự quyết định như vậy, đại tỷ ngươi nếu biết người lục thân không nhận, sợ là sẽ đánh chết ngươi đấy.

Mọi người cũng coi như phát hiện, người này chính là một người thần tượng tỷ tỷ, chỉ sợ đến bây giờ hắn còn chưa rõ mình sẽ đối mặt với loại tỷ thí gì chứ?

Trong góc đột nhiên vang lên một tiếng khóc ô ô: "Đều do ta, nếu không phải tại ta, chúng ta cũng không cần tới đây tỷ thí."

Nhóm đầu củ cải nhỏ nhìn về phía Hạ Dược đang ngồi xổm trên mặt đất, hắn cũng mới bảy tuổi, lúc này trên mặt tràn đầy vẻ tự trách.

"Nếu không phải ta không chịu nổi phương pháp kích tướng của bọn họ, lúc xúc động đáp ứng trận đấu này, các ngươi cũng sẽ không bị ta liên lụy, lẫn vào vũng nước đục lần này, kết quả còn có thể ảnh hưởng đến thanh danh học đường chúng ta, làm tiên sinh chịu sỉ nhục."

"Chuyện này sao có thể đổ lỗi cho ngươi?" Dịch Tuấn Khôn rốt cuộc cũng là người lớn tuổi nhất trong này, vẫn là rất có tư thế của đại ca: "Ngươi cũng vì bảo vệ tiểu sư muội chúng ta, mới có thể trúng kế, có trách chỉ trách thư viện Đông Nghĩa quá hèn hạ.”

Thư viện Đông Nghĩa cố ý bôi nhọ thanh danh Tần An Ninh trước mặt Hạ Dược, tính tình Tần An Ninh nhảy nhót, im lặng không đến một khắc đồng hồ là có thể lao ra ngoài chơi đến cả người đầy mồ hôi mới trở về, tính tình càng có xu hướng giống nam hài tử.

Bọn họ liền nói cô bé là thôn cô, không có chút khí chất nào của tiểu thư khuê các.

Thuận tiện kéo đến Tần phu tử ngay cả nữ nhi cũng dạy không tốt, làm sao có thể dạy được học trò có học vấn có tố chất, Hạ Dược nghe bọn chúng liên tiếp vũ nhục tiểu sư muội cùng tiên sinh, làm sao có thể nhịn được?

Cuối cùng liền có trận gọi là văn nhân giao lưu này, kì thực chỉ là một trận tỷ thí của học trò dưới mười tuổi của hai học đường.

Hạ Dược rất tự trách, những người khác lại cảm thấy hắn không làm sai, nhao nhao an ủi hắn không cần suy nghĩ nhiều.

Cố Vân Thư cũng đi qua vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Khi đó, là nam nhân đều sẽ đáp ứng.”

Nam nhân cái quỷ nha, ngươi mới sáu tuổi không cần nói loại lời này.

Dịch Tuấn Khôn kéo Hạ Dược lên: "Được rồi, hiện tại không phải là lúc nói những chuyện này, không lâu nữa tỷ thí sẽ bắt đầu. Hãy xem lại chương trình một lần nữa."

Nói xong, hắn trọng điểm nhìn thoáng qua Cố Vân Thư.

Vân Thư chớp chớp mắt, nhìn hắn làm gì? Hắn rất tự tin.

Dịch Tuấn Khôn ho nhẹ một tiếng, trong tay cầm một tờ giấy nói: "Tóm lại lần tỷ thí này có ba trận, trận đầu tiên chúng ta ra đề, ra người, hơn nữa chỉ định người dự thi của đối phương. Chúng ta có Liễu Dật đánh trận đầu, thi đánh cờ.”

Kỳ nghệ của Liễu Dật rất tốt, ngay cả phu tử cũng nói hắn tuổi còn nhỏ tính tình trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy, chỉ sợ những người học qua mười năm cũng không phải là đối thủ của hắn.

Cho nên mặc dù Liễu Dật cũng mới bảy tuổi, nhưng để cho hắn ra sân là thích hợp nhất, dù sao học trò đối phương cũng không đến mười tuổi. Lại là do bọn chúng chỉ định người dự thi là ai, cơ hội chiến thắng là rất lớn.

"Trận đầu chúng ta khởi đầu tốt đẹp, trận tỷ thí thứ hai sẽ khó khăn, do đối phương ra đề mục, ra người, cũng chỉ định người dự thi của chúng ta bên này."

Vừa nói xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Cố Vân Thư.

Cố Vân Thư cảm giác mình bị nhìn thấy lông tơ: "Nhìn ta làm gì?”

Dịch Tuấn Khôn nói: "Trận thứ hai chắc chắn đối phương sẽ chỉ ngươi, chúng ta cũng không biết bọn họ ra đề gì. Vân Thư, nếu quá khó khăn, ngươi hãy chịu thua, kỳ thật cũng không mất mặt, ngươi mới học được nửa năm, bọn họ vốn đang bắt nạt ngươi. Nếu chúng ta thua trận này, chúng ta còn trận thứ ba. Cho nên, ngươi không cần có áp lực quá lớn, cũng không nên bị bọn họ đả kích, chúng ta phải có trái tim mạnh mẽ, không thể không gượng dậy nổi biết không?”

Dịch Tuấn Khôn còn có chuyện chưa nói rõ, thư viện Đông Nghĩa bên kia bởi vì chuyện lần trước của đại tỷ Cố Vân Thư, nên rất chú ý Cố Vân Thư, chỉ sợ chờ hắn thua, khả năng còn có thể nói mấy lời khó nghe, báo thù chuyện lúc trước phu tử bọn họ bị nhục nhã.

Hết lần này tới lần khác hắn tuổi còn nhỏ, đến lúc đó sẽ bị đả kích tàn nhẫn, sau này sinh ra chán ghét đọc sách thì làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment