Chương 198: Rõ Ràng Là Vì Ngươi Thấp.
Vân Thư ngơ ngác, hắn lắc lư hai cái mới đứng vững, trừng mắt nhìn đội ngũ cách mình ngày càng xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại thành một đoàn.
Liễu Dật vẫn đứng ở vị trí áp chót cảm thấy không thích hợp, quay đầu không thấy người, lúc này mới nhanh chóng chen tới nắm tay hắn đuổi theo.
“Vân Thư ngươi đừng đi lung tung, nơi này nhiều người, ngươi đứng đơn độc, nếu bị người của thư viện Đông Nghĩa bắt cóc thì làm sao bây giờ?"
Vi phu tử thư viện Đông Nghĩa vừa mới đi tới làm bộ làm tịch định chào hỏi bọn họ: “…” Chúng ta là người đọc sách, người đọc sách, không phải bọn buôn người, ngươi đây là đang làm hỏng thanh danh thư viện chúng ta.
Ông ta tức giận đến không muốn chào nữa, mà Cố Vân Thư lại còn gật gật đầu: "Ta biết, vừa rồi ta bị đẩy ra, ta hoài nghi đây chính là âm mưu của thư viện Đông Nghĩa, may mà ngươi phát hiện sớm.”
Vi phu tử: "..." Rõ ràng là do ngươi thấp, người ngươi thấp! !
Liễu Dật nghe xong lại càng thêm dùng sức nắm chặt tay hắn, Liễu Duy trên lầu cười ha ha, thiếu chút nữa từ trong cửa sổ ngã xuống.
Thiệu Thanh Viễn thật sự nhìn không được, nắm lấy áo hắn kéo hắn vào trong.
"Ha ha ha ha." Liễu Duy căn bản không dừng lại được: "Các ngươi nhìn thấy sắc mặt Vi phu tử kia không? Tuy rằng ta không nghe được tiểu lão đầu nhà chúng ta nói cái gì, thế nhưng ta cảm thấy khẳng định không phải là chuyện tốt gì, ha ha ha, còn có Vân Thư, lại còn bị đẩy ra ngoài, các ngươi nhìn biểu tình kia của hắn, cười chết ta.”
Cố Vân Đông liếc hắn một cái, mở miệng: "Nếu ngươi tiếp tục cười, ta sẽ đem toàn bộ lời nói của ngươi chuyền đạt lại cho Liễu Dật và Vân Thư."
“Ơ." Tiếng cười của Liễu Duy đột nhiên dừng lại: "Nói giỡn đùa giỡn, ngươi ngàn vạn lần đừng nói, bằng không hai đứa nhỏ kia khóc thì làm sao bây giờ?”
Nói xong vội vàng chuyển đề tài: "À, mấy vị này là ai? Ta chưa bao giờ gặp."
Cố Vân Đông giới thiệu đơn giản một chút: "Đây là biểu đệ ta, Biển Nguyên Trí, đây là Trầm Tư Điềm, bốn người bên kia là A Miêu A Thử A Cẩu A Trư.”
Thái dương Liễu Duy nhảy lên, cái tên này còn có thể sáng tạo hơn một chút không?
Nhưng hình như không nhìn thấy cha Cố, chỉ có một biểu đệ tới, xem ra là chưa tìm được.
Trong lòng Liễu Duy thầm thở dài một hơi, định an ủi hai câu, lại cảm thấy nàng dường như không cần, liền dứt khoát quay đầu nhìn tình huống dưới lầu.
Lúc này học trò hai bên đều đã lên sân khấu.
Tần phu tử bên này học trò từ cao đến thấp, vừa nhìn đã biết đủ loại tuổi tác đều có.
Ngược lại thư viện Đồng Nghĩa bên kia, tuy rằng cũng đều là học trò non nớt, nhưng sàn sàn tuổi nhau, chênh lệch nhiều nhất là một hai tuổi, tuyệt đối không có hài tử dưới tám tuổi.
Phía dưới nghị luận sôi nổi, Vi phu tử lại thầm hừ hừ, đã nói người tỷ thí dưới mười tuổi, học đường đối phương tìm không ra người, cũng không thể trách hắn.
Ho nhẹ một tiếng, Vi phu tử mới mở miệng nói: "Quy tắc này lúc trước cũng đã nói qua, ba trận tỷ thí, hai trận đầu đều tự ra đề, trận thứ ba do huyện học Lưu giáo dụ chủ trì, hiện tại, bắt đầu đi.”
Người hai bên đều xuống bục, học sinh vây xem nhìn thư viện Đông Nghĩa bên kia chẳng những có phu tử đi cùng, còn có học trò lớn tuổi hơn cũng ở đây. Những học trò dưới mười tuổi kia có bọn họ làm hậu thuẫn, mỗi người đều tràn đầy tự tin hài lòng.
Mà ở phía bên kia...
Mọi người thở dài một hơi, phu tử không có, đứa lớn nhất cũng mới mười hai tuổi, thoạt nhìn chính là một đám hài tử nhỏ yếu đáng thương bất lực.
Dịch Tuấn Khôn lại hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Liễu Dật: "Chuẩn bị xong chưa?"
“Ừm." Liễu Dật căng thẳng gật gật đầu: "Không thành vấn đề.”
Nói xong, tiểu bằng hữu Liễu Dật liền sải bước tiến lên, chắp tay sau lưng làm ra vẻ người lớn mở miệng: "Trận đầu tiên của chúng ta là đánh cờ, ta đến so tài.”
Dịch Tuấn Khôn đem bàn cờ ra, bày ở trên đài cao.
Thư viện Đông Nghĩa không có ý kiến, để Liễu Dật chọn ra đối thủ.
Liễu Dật nhìn một vòng, cuối cùng chỉ về phía cuối cùng: "Chọn hắn đi.”
Phu tử từng nói qua, người chơi cờ bình thường đều phải trầm ổn, chịu đựng được sự nóng nảy, chậm rãi cân nhắc lộ trình bố trí trong đó. Nếu không một bước sai cả bàn đều thua, bởi vậy Liễu Dật nhìn một vòng, chọn một người thoạt nhìn tính tình nóng nảy nhất.
Người nọ cũng chắp tay sau lưng, đi ra khỏi đội ngũ đứng trên sân khấu.
Hắn và Liễu Dật ra lễ với nhau rồi ngồi ở hai bên bàn cờ, một người người cầm quân đen, một người cầm quân trắng, người làm trọng tài là vị giáo dụ kia.
Loại chuyện đánh cờ này, thắng chính là thắng, tác dụng chủ yếu của trọng tài vẫn là không cho phép người ta đi lại hoặc hao phí thời gian quá lâu.
Nhưng nơi này ai cũng tự xưng là văn nhân, tất nhiên luôn đề cao mặt mũi, sẽ không làm ra loại chuyện hối hận chơi xấu này.
Liễu Dật trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng hắn không ngờ đối phương lại nhận thua sau hai khắc đồng hồ.
"Ta đối với kỳ nghệ quả thật không có thiên phú quá lớn, nhất định sẽ thua ván cờ này nên không lãng phí thời gian của mọi người, vẫn nên tiến hành trận tiếp theo đi."
Dứt khoát, thoải mái, tự nhận không bằng.
Ngược lại làm cho không ít người cảm thấy người này có khí độ có thể chịu thua.
Liễu Dật nhìn bàn cờ, trong lòng giống như nghẹn một ngụm buồn bực, nôn cũng không nôn ra được.
Người này quả thật kỳ nghệ không tốt, nhưng rõ ràng còn có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Nhưng nếu tiếp tục xuống, thư viện Đông Nghĩa biết sẽ thua càng thêm khó coi, thậm chí còn có thể làm nổi bật Liễu Dật tuổi còn nhỏ lại có kỳ nghệ cao siêu.
Vi phu tử làm sao cho phép bọn họ giẫm lên điểm yếu của học trò mình để nâng cao danh tiếng? Cho nên dứt khoát được một nửa liền xuống, dù sao trận thứ hai, mới là trọng điểm hắn chuẩn bị.
Liễu Duy ở trên lầu nhìn mà nhíu mày: "Đối phương cố ý đúng không? Tiểu lão đầu nhà ta trông rất không vui.”
Cố Vân Đông rũ mắt, xem ra bọn họ không chỉ muốn đả kích người thua, ngay cả người thắng cũng không buông tha, người đọc sách giở trò tâm kế, làm cho người ta tự thẹn không bằng ah.
Cát thị dưới lầu cũng nhíu mày: "Ngươi thật sự không cần đi qua sao?”
Tần Văn Tranh lắc đầu: "Không cần, Liễu Dật có thể điều chỉnh trạng thái của mình rất nhanh.”
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, Liễu Dật đã mím môi, trịnh trọng đi đến bên cạnh Cố Vân Thư: "Kế tiếp, phải xem ngươi, nhớ kỹ, nếu thực lực đối phương quá mạnh, lại vừa vặn là điểm yếu của ngươi, vậy ngươi cứ như người vừa rồi, thoải mái nhận thua, rồi xuống.”
Dù sao Vân Thư tuổi nhỏ nhất, người khác cũng sẽ không chê cười hắn.
Chỉ là dù sao cũng bị xem là học theo phương pháp của thư viện Đông Nghĩa, hiệu quả có thể không tốt lắm, thậm chí mọi người sẽ cảm thấy không thú vị.
Ai cũng không muốn nhìn người nhận thua sớm như vậy, trận đầu còn chưa tính, trận thứ hai nếu vẫn như vậy, sẽ bị người ta chỉ trích.
Cố Vân Thư nắm nắm đấm nhỏ: "Ta sẽ không nhận thua." Cùng lắm thì sẽ mắng đối phương ngất đi, hắn sẽ học hỏi đại tỷ.
Một học sinh thư viện Đông Nghĩa đi ra, quả nhiên không chút hồi hộp chỉ Cố Vân Thư làm đối thủ.
Trên mặt hắn ta thậm chí còn mang theo nụ cười ác ý, khiêu khích nhìn hắn.
Vân Thư rất bình tĩnh đi lên đài, nhìn đối phương cao hơn mình một đoạn, phồng má còn có chút tức giận.
Ngửa đầu nhìn người ta thật mệt mỏi, hắn dứt khoát nhìn thẳng, vì thế ánh mắt khiêu khích của đối phương bị hắn hoàn toàn bỏ qua.