Chương 199: Thi Phác Họa?
Vi phu tử nhìn hai người một chút, cười nói: "Trận thứ hai, so tài vẽ tranh."
Vẽ?
Dịch Tuấn Khôn cùng Liễu Dật liếc nhau một cái, xong rồi, Vân Thư hiện tại vẫn học căn bản, chưa từng vẽ qua hai lần, đối phương vừa nhìn đã biết là hạ bút thành văn có vẻ rất lợi hại
Vi phu tử thấy trên mặt bọn họ lộ ra vẻ nôn nóng, hình như còn có chút chưa thỏa mãn, tiếp tục nói: "Hơn nữa lần này chúng ta không vẽ giống trước kia. Thư viện chúng ta gần đây đã dạy một loại tranh mới, có thể vẽ người sống động như thật, giống như nhìn trực tiếp vậy."
Hắn nói xong, nhìn về phía Cố Vân Thư: "Ta nghe nói phu tử các ngươi trong khoảng thời gian này cũng đang học loại bút pháp này, chắc hắn đã dạy các ngươi. Nếu mọi người đều chỉ mới học trong thời gian ngắn, vậy trận tỷ thí này tất nhiên là công bằng nhất.”
Dịch Tuấn Khôn có chút tức giận, bọn họ căn bản chưa từng học qua phương pháp vẽ kiểu mới nào, Vi phu tử này tự quyết định còn muốn giẫm bọn hắn một cước, quả thực đáng giận.
Những học sinh khác muốn mở miệng, lại bị Dịch Tuấn Khôn kéo lại.
"Không cần cãi lại vô nghĩa, nếu không còn chưa bắt đầu so tài, chúng ta đã thua một bậc." Hắn mím môi thấp giọng nói: "Trước tiên nhìn xem phương pháp vẽ kiểu mới mà bọn họ nói là cái gì.”
Bọn họ không thể la hét vào lúc này, nếu không sẽ chỉ làm cho mình càng thêm khó chịu.
Nhìn biểu tình kia của Vi phu tử, rõ ràng đang chờ bọn họ phản bác.
Bây giờ thấy bọn họ trầm mặc, trên mặt hắn còn có một tia tiếc nuối.
Sau đó, Vi phu tử chỉ có thể đem lực chú ý dừng ở trên người Cố Vân Thư, hỏi: "Ngươi có ý kiến gì không?”
Vân Thư lắc đầu, tràn đầy tự tin: "Không thành vấn đề.”
Tần Văn Tranh cách đó không xa thở dài một hơi: "Nghé con mới sinh không sợ hổ, tiểu tử này, giống y như tỷ hắn."
"Không phải là rất tốt sao? Nhìn bộ dạng của hắn, cho dù thua cũng sẽ không nản chí." Cát thị tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn bị Cố Vân Thư chọc cười.
Vi phu tử âm thầm hừ nhẹ một tiếng, sai người cầm đồ lên.
Hai bàn, hai ghế, một vài tờ giấy, hai bút than, không có gì nữa.
Mọi người phía dưới đều hai mặt nhìn nhau, khó hiểu nhìn đồ vật phía trên.
Vẽ tranh, bút mực giấy mực luôn là trang bị cơ bản nhất, bây giờ chỉ có bút và giấy, còn là bút than?
Cố Vân Thư lại vuốt cằm, nhìn đồ vật có chút quen thuộc, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
Vi phu tử nói: "Hôm nay chỉ dùng cây bút than này vẽ, ừm, hãy vẽ lão phu, như thế nào?"
Hắn lại hỏi tiểu nhị cầm một cái ghế, thân thể thẳng tắp ngồi ở phía trên, hai tay đặt trên tay vịn ghế, nhìn thẳng về phía trước, bộ dáng cao thâm khó lường.
Học trò thư viện Đông Nghĩa gật đầu: "Học trò không thành vấn đề.”
Nói xong, hắn liền ngồi xuống, cầm bút than thoáng suy tư một chút, liền bắt đầu động thủ.
Cố Vân Đông ở trong phòng tầng hai cũng khiếp sợ, bọn họ nói phương pháp vẽ kiểu mới, chính là... Phác thảo?
Cô hơi híp mắt, thì ra đã có người tự mình mò mẫm ra, chỉ là không biết hiệu quả như thế nào.
Mọi người dưới lầu đều thò cổ lên đài cao nhìn, cũng có người xì xào bàn tán, nhất là những thư sinh kia, có vẻ càng thêm vội vàng.
Trên đài cao lại chỉ có học trò thư viện Đông Nghĩa vẽ tranh, lúc thì hạ bút, lúc thì nhìn Vi phu tử, bộ dạng như thật vậy.
Cố Vân Thư còn chưa có động tác gì, không biết đang suy nghĩ cái gì, bất quá thỉnh thoảng hắn sẽ xem tranh của đối phương.
Ngược lại Dịch Tuấn Khôn cùng Liễu Dật phía dưới có chút nóng nảy, nếu không động thủ, vậy liền dứt khoát nhận thua?
Dịch Tuấn Khôn sắc mặt nghiêm túc, vừa định mở miệng, bỗng nhiên bị Liễu Dật kéo một chút.
"Ngươi xem Vân Thư."
Dịch Tuấn Khôn ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Cố Vân Thư đã cầm lấy bút than, bắt đầu cúi đầu vẽ tranh.
Phương thức vẽ tranh của Vân Thư không giống với người của thư viện Đông Nghĩa, đầu tiên hắn đơn giản miêu tả mấy nét, sau đó vẫn vẽ đường.
Các loại đường thẳng ngắn, đường thẳng dài, đường ngang, đường thẳng đứng, đường chéo chéo, mọi người nhìn thấy đều lắc đầu.
"Đây là vẽ không ra được nên bắt đầu loạn."
"Ta thấy phu tử học đường bọn họ căn bản là chưa từng dạy qua hắn, vừa rồi tiểu đồng kia luôn nhìn bức tranh đối diện đấy? Là muốn học bây giờ?"
“Nhưng người đối diện cũng không vẽ như hắn a."
"Cho nên đây không phải là không học được, bắt đầu vẽ lung tung sao?"
Vi phu tử hơi quay đầu, cũng liếc mắt một cái, nhất thời nở nụ cười.
Cố Vân Thư lại bỗng nhiên quát: "Ngươi đừng nhúc nhích, ngươi nếu muốn làm người mẫu, vậy thì phải chuyên nghiệp một chút, bằng không ảnh hưởng đến ta vẽ tranh."
Người mẫu, người mẫu? Cái quái gì vậy?
Trong đầu mọi người tràn đầy dấu chấm hỏi, không hiểu rõ lời hắn nói là có ý gì.
Nhưng Vi phu tử lại mặt đỏ bừng, tuy rằng không rõ người mẫu là có ý gì, nhưng nói hắn ta cử động loạn ảnh hưởng đến hắn vẽ tranh ngược lại nghe hiểu.
Hắn ta có chút thẹn quá hóa giận, ngươi còn vẽ tranh, ở đó mà vẽ bậy, giả vờ giống như cao thủ, lát nữa xem ngươi kết thúc như thế nào.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn ta thật đúng là không hề cử động nữa.
Học trờ thư viện Đông Nghĩa còn đang tập trung tinh thần, kỳ thật trước đó hắn cũng đã vẽ qua Vi phu tử, từ hoàn toàn không giống đến chậm rãi có độ cong, bộ dáng, trong rương sách của hắn đã có rất nhiều tờ giấy vẽ.
Đường nét cố Vân Thư cũng vẽ không sai biệt lắm, bắt đầu chậm rãi phác họa, có một số chỗ nhấn mạnh sâu sắc.
Dần dần, đường cong vốn thoạt nhìn hỗn loạn, nối liền mắt mũi lại phảng phất như sống dậy, giống như ảo thuật vậy, đột nhiên khối lập thể, biến thành một khuôn mặt.
"Tê..." Người gần nhìn thấy không nhịn được mở to hai mắt.
Hắn nhìn bức tranh kia, lại nhìn Vi phu tử, lại nhìn bức tranh, thật sự giống nhau như đúc.
Vi phu tử theo bản năng nhíu nhíu mày, bên tai truyền đến tiếng thì thầm làm cho hắn ta có dự cảm không tốt.
Nhưng hắn ta không thể động đậy, miễn cho đến lúc Cố Vân Thư thua còn đổ lên đầu mình.
Học trò thư viện Đông Nghĩa cũng nghe được, hắn hơi nhíu nhíu mày, lại không nhìn về phía Cố Vân Thư. Không có việc gì, hắn đã quen thuộc, rất thuần thục, làm sao có thể thua tiểu tử này chứ?
Một chút nữa, một chút nữa là vẽ xong.
Nhưng mà, động tác của Cố Vân Thư lại nhanh hơn, lúc này đã buông bút than xuống, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu, tất cả mọi người đều nhìn mình.
Cố Vân Thư đột nhiên có chút lo lắng, chẳng lẽ hắn vẽ sai?
Phác họa hắn đã sớm bắt đầu học, lúc đại tỷ vẽ bản đồ kiến tạo nhà hắn đã rất hứng thú. Khi đó đại tỷ đã dạy hắn, bắt đầu vẽ từ cái hộp gỗ vuông vắn đơn giản nhất, sau đó vẽ lê, vẽ rau, vẽ chén lọ các loại đồ vật, sau đó vẽ người.
Nhưng đại tỷ nói, bức tranh này không thể truyền ra ngoài, không thể để cho người ta biết là tỷ ấy dạy.
Trừ khi một ngày nào đó, bên ngoài cũng có người hiểu được cách vẽ này.
Hôm nay hắn nhìn thấy bút than thư viện Đông Nghĩa lấy ra, liền suy đoán, sau đó đợi đến khi đối phương vẽ ra đường viền hắn liền biết, hắn cũng có thể vẽ ở bên ngoài.
Mặc dù thứ tự vẽ khác nhau, hắn bắt đầu với các đường thẳng, nhưng điều đó không quan trọng, vẽ tốt là được.
Nhưng vì sao tất cả mọi người đều nhìn hắn, ánh mắt còn nóng bỏng, chẳng lẽ... hắn làm gì sai rồi?
Hơi hoảng sợ, phải làm sao bây giờ?
Rốt cuộc, thư viện Đông Nghĩa bên kia cũng vẽ xong, đối phương buông bút xuống.
Vi phu tử làm người mẫu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn ngược lại muốn trước tiên xông lên xem một chút, nhưng ngồi quá lâu, một phen xương cốt già, hiện tại cứng ngắc không nhúc nhích được.